Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi

Chương 5: Sao lại là cô ấy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn quả thực không tin được, Hựu Hựu nhỏ như vậy lại cư nhiên từ đám cháy chạy ra, lại còn không tổn hao sợi long nào!

Chiến Đình Kiêu gắt gao mà ôm con trai, tựa như buông ra một chút, Hựu Hựu sẽ lại biến mất lần nữa, hắn ôm con trai rời khỏi đám cháy, Hựu Hựu lại gấp đến độ ở trong lòng ngực hắn vùng vẫy lung tung, trong cổ họng phát ra âm thanh như gào rống, tay nhỏ chỉ vào lối thoát hiểm kia, ánh mắt vội vàng mà nôn nóng bất an.

Nhìn phản ứng của con trai, Chiến Đình Kiêu chau mày, hướng theo phương hướng ngón tay con trai chỉ mà liếc mắt một cái, nơi đó đã là một mảnh biển lửa.

Hắn hơi chần chờ vài giây sau, nói với con trai, “Xin lỗi, lửa quá lớn, ba không vào được, rất nhanh nhân viên chữa cháy đến, họ sẽ cứu người.”

Bánh bao nhỏ nghe Chiến Đình Kiêu nói xong, không có an tĩnh lại, ngược lại trở nên càng thêm nôn nóng, sử dụng tay chân như điên muốn từ trong vòng ôm ấp thoát ra, đồng thời phát ra âm thanh như gào rống phẫn nộ của con thú nhỏ.

Hựu Hựu từ nhỏ có bệnh tự kỷ, khi phát tác rất khó khống chế, lại chưa bao giờ kịch liệt như vậy……

Chiến Đình Kiêu lại nhìn hướng biển lửa liếc mắt một cái, ánh mắt thâm thúy, ấn đường nhăn đến càng sâu, chỉ dừng lại một lát liền thu hồi tầm mắt, rồi mới bắt lấy tay chân Hựu Hựu, tính dùng thủ đoạn cưỡng chế, đem con trai ôm đi, chỉ là hắn mới vừa đi ra hai bước, trên vai lại đột nhiên truyền đến một cơn đau thấu tim.

Chiến Đình Kiêu cúi đầu nhìn lại, Hựu Hựu khom mình, dùng răng nhỏ gắt gao mà cắn hắn, khuôn mặt nhỏ một mảnh dữ tợn, vết máu từ từ thấm xuyên qua tây trang.

Thấy một màn như vậy Chiến Vân Kỳ ngây người, Hựu Hựu ngày thường cho dù không nghe lời, cũng chưa từng có tổn thương người, càng đừng nói là cắn ông cha thiết diện Diêm La của mình!

Chẳng lẽ đứa nhỏ bị dọa hư đầu óc?

Chiến Vân Kỳ đang nói thầm trong đầu, lại thấy chú ruột hắn trực tiếp đem Hựu Hựu để trên đất, liền vọt vào biển lửa.



“Chú ……”

Đầu óc hỏng rồi nên sẽ không bị lây bệnh chứ, Hựu Hựu ra tới, chú lại chạy đi vào làm gì a?!

Chiến Vân Kỳ gấp đến độ hận không thể đập đầu xuống đất, sau khi được người bên cạnh đỡ dậy sau, chạy nhanh đến trước đem Hựu Hựu ôm trở về, để tránh lại xảy ra tình huống “thiêu thân” gì nữa.

Lúc này, nhận được báo nguy nhân viên chữa cháy đã lục tục tới dập lửa cứu người.

Hựu Hựu vạn phần nôn nóng mà nhìn hướng biển lửa……

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tim gan mọi người tâm đều nôn nóng, năm phút đồng hồ sau, khi Chiến Đình Kiêu ôm người nữ giống như thần thoại từ trong biển lửa lao ra, trên mặt mỗi người đều lộ ra biểu tình vô cùng khiếp sợ.

Th ra Chiến Đình Kiêu quên mình vọt vào biển lửa lại là vì cứu người con gái kia?

Nhưng nghe đồn Thái Tử gia không phải cũng không gần nữ sắc sao?

Nữ nhân này lại là ai?

So với mọi người, Chiến Vân Kỳ mới càng là nghi vấn đầy mình, hắn chính là cháu trai ruột của Chiến Đình Kiêu! Chỉ là nghi vấn này sau khi thấy được vẻ mặt Hựu Hựu như trút được gánh nặng liền hiểu rõ.

Xem ra là nữ nhân này cứu Hựu Hựu.

Cạc cạc!

Trận này lửa lớn có lẽ sẽ không lại là một tràng sự việc hành vi con người bởi vì dung mạo thịnh thế của chú mà dẫn đến chứ? Rốt cuộc loại chuyện này cũng không phải xảy ra lần đầu.

Nếu như là đúng, vậy người nữ này thật là một người bạt mạng nhất mà hắn gặp được!

Bệnh viện Nhân Dân 1 thành phố Hải Vân.

Khi Lục Diệp tỉnh lại đã là sáng ngày ngày hôm sau.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy một người nam nhân ngồi trên ghế đối diện bên cửa sổ.

Đôi chân thon dài bắt chéo nhau, tay đặt ở trên đùi, bộ tây trang cắt may tinh tế, bả vai rộng lớn cùng vòng eo gầy nhưng rắn chắc, sơ mi trắng nút thắt không chút cẩu thả chỉnh chỉnh tề tề, tia nắng ban mai ánh lên hình dáng kiên nghị ngạnh lãng, lại không cảm giác được chút độ ấm nào, trên người hắn dường như khoác một tầng hàn băng, lạnh nhạt căng ngạo tựa vua nơi cao cao tại thượng.

Nam nhân tựa cảm thấy được tầm mắt cô, đột nhiên nâng lên con ngươi thâm thúy, ánh mắt lạnh lẽo lập tức nhìn sang cô.

Lục Diệp theo bản năng rùng mình một cái, không rảnh lo tưởng quá nhiều, thần sắc nôn nóng hỏi, “Xin hỏi là anh cứu tôi sao? Anh ở đám cháy có hay không thấy một đứa nhỏ? Khoảng bốn năm tuổi, rất đẹp, nó hình như bị lạc ba mẹ.”

Không biết bánh bao nhỏ có hay không chạy đi, có hay không tìm được ba mẹ, Lục Diệp thật sự sốt ruột.

Thấy cô gấp đến độ giống như con mèo nhỏ bị lửa đốt cái đuôi, ánh mắt nam tử thâm thâm, ngay sau đó ánh mắt chuyển qua phía bên phải cô, thanh âm cùng người của hắn lạnh lẽo như nhau, lại cực kỳ dễ nghe, “Hựu Hựu rất tốt.”

Lục Diệp vội vàng theo tầm mắt nam nhân nhìn lại, chỉ thấy đứa nhỏ đã được tắm rửa sạch trắng nõn nà đang nằm trên giường ngủ say sát mình, trên mu bàn tay đang truyền dịch.

Tối hôm qua vội vã chạy trốn, không nhìn kỹ, thì ra này bánh bao nhỏ này đẹp như thế, phấn điêu ngọc trác, lông mi dày đậm cong vút lại nhỏ dài, giống búp bê sứ.

“Là nó, chính nó!Tên là Hựu Hựu?”

“Ừm.”

Lục Diệp nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, trên mặt lộ ra một nụ cười an tâm, tựa như  ánh  mặt trời ấm áp làm tan rã băng tuyết trong tiết trời xuân hàn lạnh, làm ấm con tim người.