Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi

Chương 4: Cứu tới cứu lui




Biển lửa có thể phá tan cửa sắt bất kỳ lúc nào, cắn nuốt hết thảy, sinh tử trước mặt, Lục Diệp không có thời gian do dự.

“Tiểu tử, nghe cô nói đây, cửa ra ở phía trước, mau chạy ra đó, chạy ra là có thể nhìn thấy ba mẹ của nhóc, nhanh!”

Bánh bao nhỏ từ trên mặt đất bò dậy, lại không có chạy, mà là dùng sức lôi kéo cô, một bên lôi kéo một bên phát ra tiếng kêu “Ô ô”, con ngươi đen nhánh giống như con thú nhỏ chấn kinh, chớp động nước mắt, khiến người đau lòng.

Không biết như thế nào, nhìn thấy dáng vẻ đứa nhỏ này ra sức kéo mình lên, tâm cô rất đau, đau đến sắp thở không thông.

Khóe mắt bất tri bất giác có vật ấm áp chảy xuống, trước khi chết có thể cứu được bánh bao nhỏ hiểu chuyện như thế, tựa hồ cũng không tồi.

Lục Diệp cười kéo tay đứa nhỏ ra, “Là nam tử hán cũng đừng do dự, mau đi đi, nhóc chạy ra trước rồi tìm người tới cứu cô, mau!”

Cô đã nói như thế, bánh bao nhỏ vẫn có chút do dự, Lục Diệp trực tiếp đẩy đứa nhỏ ra, “Đi gọi người đi, gọi người tới cứu cô! Chậm nữa sẽ không còn được gặp lại cô nữa.”

Nghe thấy như thế, đôi mắt đen nhánh của bánh bao nhỏ hiện lên nét hoảng sợ, rồi mới xoay người liền chạy, thân ảnh nho nhỏ tự nhiên chạy đi rất nhanh khỏi ngọn lửa vô tình.

Ánh lửa ánh lên khuôn mặt đẹp động lòng người của người nữ, đôi mắt kia thanh nhuận linh tú, giống như ánh sao trời biển rộng, minh diễm lại cũng chứa đựng đầy bi thương vô tận……

Giang Văn Thăng cùng Lục Lăng Tuyết làm nhiều chuyện thương tổn cô như vậy, chẳng lẽ một sự trả thù nho nhỏ cũng đều không được sao?

Vì sao phải trừng phạt cô như vậy?

“Khụ khụ khụ ——”

Lục Diệp bị khói đặc sặc đến ho kịch liệt, cô không muốn chết, thù cô còn chưa báo xong, mộng tưởng cô còn chưa thực hiện, cô làm sao có thể chết?

Cho dù dùng đôi tay dính đầy máu tươi, cô cũng muốn bò ra ngoài!

……

Cùng lúc đó, ngoài quán bar, Chiến Vân Kỳ bất chấp sự ngăn cản của mọi người liều mạng mà muốn đi vào biển lửa.

“Đám hỗn đán các ngươi, đều buông tay cho ta, Hựu Hựu còn ở bên trong, ta phải đi cứu Hựu Hựu, đừng cản ta, buông ra!”

“Vân thiếu, người bình tĩnh một chút, lửa lớn như thế đại, căn bản là vào không được, đi vào cũng là tìm cái chết vô nghĩa, người nhất định phải bình tĩnh ……”

“Đúng vậy, Vân thiếu, người bình tĩnh một chút!”

“Cút cút cút! Đều buông tay ra, ai không buông tay, lão tử liền ấy mạng hắn!”

Lời Chiến Vân Kỳ vừa dứt, một chiếc xe Bugati màu đen chạy xuyên vào đám người, dừng lại tới trước mặt hắn, người nam một bộ tây trang phẳng phiu từ trên xe xuống, dung mạo kinh người, sắc mặt lại lạnh đến tựa như muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành.

“Hựu hựu đâu?”

Chiến Đình Kiêu vừa xuất hiện, cái loại cảm giác uy áp mãnh liệt cùng với khí lạnh bức người sợ tới mức mọi người lập tức tản ra, ông chủ quán bar, giám đốc, còn có Chiến Vân Kỳ cùng với mấy người anh em chơi cùng tất cả đều nơm nớp lo sợ lùi ra hai bên, một đám đôi chân nhũn ra như mồ hôi, một bộ dáng biểu tình tai vạ đến nơi.

“Tiểu thúc ——” Chiến Vân Kỳ “thình thịch” một tiếng quỳ xuống, chưa đợi nói ra câu sau, Chiến Đình Kiêu nhấc chân một cước vào giữa ngực.

Thanh âm xương cốt vỡ vụn khiến da đầu người tê dại, tất cả mọi người có mặt đều run lên một chút.

Thấy chú ruột xoay người hướng đám cháy chạy tới, Chiến Vân Kỳ vội từ trên mặt đất bò dậy, đuổi theo, bắt lấy cánh tay Chiến Đình Kiêu.

“Tiểu thúc, chú đừng đi, nếu đi cũng là con đi, là con hại Hựu Hựu……”

“Cút!”

Giờ phút này Chiến Đình Kiêu tựa như một con sư tử thịnh nộ sư tử, hai mắt màu đỏ tươi, trực tiếp một cái quăng ngã Chiến Vân Kỳ té ngã trên mặt đất, phẫn nộ mà hướng đám cháy chạy như điên.

Chến Vân Kỳ quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy, toàn thân xương cốt tựa tan vỡ, chỉ có thể tuyệt vọng mà ngửa đầu, mắt đỏ nhìn bóng dáng Chiến Đình Kiêu chạy vào phía đám cháy, hung hăng tự trách, hắn thật không nên bởi vì có việc gấp muốn xử lý mà đem Hựu Hựu tới quán bar cùng.

Hiện tại Hựu Hựu đã xảy ra chuyện, còn đem chú hai cũng vào hố lửa……

Tim Chiến Vân Kỳ như tro tàn, lại thấy Chiến Đình Kiêu sắp vọt vào biển lửa “Là tiểu…… Tiểu thiếu gia!!!” Ông chủ quán bar đứng ở bên, vừa vặn có thể thấy rõ tình huống.

Chiến Vân Kỳ vừa nghe là Hựu Hựu, lập tức kích động mà khóc lên.

Tất cả mọi người là một bộ dáng biểu tình sống sót sau tai nạn.

Chiến Đình Kiêu càng là như hồn phách bám vào người, một tay đem đứa con kéo vào trong lòng ngực.

“Hựu Hựu……”