Lục Diệp mau chóng điện thoại lại, điện thoại rất nhanh liền thông.
Nghe được âm thanh quen thuộc, Lục Diệp bất giác có chút kích động: “Tiểu bạch, anh tìm em?”
Âm thanh ôn nhuận của Bạch Dã Đồng từ đầu điện thoại kia không nhanh không chậm mà truyền đến, tuy rằng ngữ khí vẫn là trước sau như một mà gợi đòn: “Diệp Tử, em thật sự không chết, thật tốt quá.”
Lục Diệp đôi tay chống nạnh, nhưng là nghe được thanh âm quen thuộc kia, cô vẫn là không nhịn được vài phần cảm động.
Bạch Dã Đồng từ nhỏ cùng cô cùng nhau lớn lên, hai người vẫn luôn là thanh mai trúc mã. Có thể nói, trên thế giới này, người hiểu Lục Diệp nhất chính là Bạch Dã Đồng.
“Tiểu bạch, nói chuyện với anh sao vẫn khó khăn như vậy. Anh mất tích lâu như vậy, ở nước ngoài có khỏe không?”
Lục Diệp thanh âm dần dần có chút ủy khuất, cũng lộ ra vài phần làm nũng.
“Anh đã về nước, như thế nào, có muốn ra gặp mặt? Anh l1uc này thật rảnh à……”
“Muốn muốn, đương nhiên muốn!”
Lục Diệp cùng Bạch Dã Đồng hẹn xong thời gian, liền lập tức ngắt điện thoại. Bạch Dã Đồng ở trong nước, Lục Diệp hiện giờ muốn tìm anh cũng tiện. Hai người hẹn tới tiệm lẩu trước kia hay đi, sau khi điện thoại xong, Lục Diệp cũng đã chuẩn bị ra cửa.
Nghĩ đến Bánh bao nhỏ có khả năng không thấy được cô sẽ không yên tâm, cho nên Lục Diệp lén lút, tay chân nhẹ nhàng mà ra cửa.
Cô khom lưng, giống tên ăn trộm mà đi tới cửa, lại không biết hành động của cô đã sớm nằm trong tầm mắt của Chiến Đình Kiêu ở thư phòng.
Anh đứng ở cửa sổ, nhìn Lục Diệp ra cửa.
Bên cửa sổ, Bánh bao nhỏ đứng ở bên người anh. Nhóc ngẩng đầu nhìn về ba chính mình, một đôi mắt chờ mong vô cùng.
Là ba của Bánh bao nhỏ, Chiến Đình Kiêu làm sao mà không hiểu ánh mắt chờ mong của con trai chính mình? Huống chi, chính anh cũng có chút không yên tâm.
Anh ôm Bánh bao nhỏ, thanh âm lạnh lùng quanh quẩn ở thư phòng.
“Hựu Hựu, muốn biết cô ấy đi đâu sao?”
Bánh bao nhỏ tức khắc dùng sức gật gật đầu.
Mặt khác một bên, Lục Diệp mau chóng rời khỏi khu biệt thự. Không thể không nói, vùng phụ cận nơi này gọi xe thật sự là khó! Hơn nữa muốn đi ra nơi này, còn phải đi rất xa rất xa. Lục Diệp chậm trễ thật lâu thật lâu, cơ hồ đi hơn nửa giờ, vừa mới đi ra khỏi khu biệt thự cao cấp này.
Tới đường cái, cô đợi thật lâu mới gọi được xe.
Tới địa điểm hẹn, Bạch Dã Đồng đã chờ ở cửa.
Bạch Dã Đồng là ai!? Anh chính là bạn trai quốc dân? Mặc dù mang kính râm, cũng khó nén lại hào quang bức người trên người anh.
Có chút trời sinh chính là minh tinh, bất luận đứng ở nơi nào đều là vật phát sáng thu hút ánh mắt mọi người.
Anh mới đứng chờ ở tiệm lẩu một chút, cũng đã có không ít ánh mắt nóng bỏng của nữ nhân nhìn anh. Mấy người mặt đỏ mà chạy đi, vài người còn lại là thật cẩn thận mà nhìn lén một bên.
Bạch Dã Đồng như là không thấy được phản ứng của người chung quanh, liền vẫn đứng chờ như thế ở cửa.
Anh xuất ngoại 5 năm, hiện tại danh khí cũng không bằng như trước. Những nữ nhân đỏ mặt nhìn thấy anh đó, hơn phân nửa cũng chỉ là bởi vì giá trị nhan sắc của anh mà ghé mắt nhìn.
Lục Diệp nhìn thấy anh cao ngạo như vậy, khóe miệng bất giác hiện ra một tia ý cười.
Đã nhiều năm không gặp như vậy, Tiểu Bạch vẫn dáng vẻ như này.
Cô vui mừng mà đến gần Bạch Dã Đồng, rồi mới nhiệt liệt đánh chào hỏi, “Tiểu Bạch, ngại qua để anh đợi lâu.”
Bạch Dã Đồng không tỏ ý kiến mà nhướng mày, “Không có lâu.”
Anh vừa mới tới không bao lâu, bởi vì anh thật sự rất rõ thói quen của Lục Diệp. Cô hẹn thời gian, luôn vượt qua một giờ mới có thể đến. Bạch Dã Đồng cũng sớm đã quen với giờ dây thun này của Lục Diệp, cho nên hai người như là đạt thành nhận thức chung, anh luôn tới trễ hơn nửa tiếng thời gian mà cô đã hẹn là được.
Nhưng Lục Diệp chính mình đôi khi đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô đôi khi cũng đến sớm, nhưng bất luận cô đến giờ nào, Bạch Dã Đồng đều luôn không sớm hơn cô bao nhiêu.
Anh mỗi lần đều như là tính toán được thời gian, luôn đến sớm hơn cô năm phút. Lần này cũng là vừa vặn năm phút.
Hai người vào tiệm lẩu.
Một đám con gái một bên tức khắc thất vọng rời đi.
“Cô nhìn thấy không, nam sinh vừa nãy thật soái ca à!”
“Đúng vậy, đáng tiếc anh đã có bạn gái…… Bạn gái anh ta cũng thật xinh đẹp a……”
“Ai, vỏ đi, những năm gần đây, soái ca như thế nào sao có thể là cẩu độc thân chứ. Còn may bạn gái anh ta xinh đẹp như thế, chúng ta trong lòng cũng có chút cân bằng……”
Hai cô gái nói đến một nửa, bỗng nhiên cảm giác được không khí có chút không quá thích hợp.
Giống như…… Giống như chính mình đang bị người nhìn chằm chằm, cổ cũng có chút lạnh lạnh.
“Cô có cảm thấy không đúng chỗ nào không.”
“Hình như là có chút…… Kỳ quái, thời tiết có phải đang hạ nhiệt độ không, có phải sắp tuyết rơi, aiza nhanh về nhà thôi……”
Hai cô gái tức khắc nhanh rời đi.
Chờ sau khi bọn họ đi, một bên ven đường Chiến Đình Kiêu trong xe mới thu hồi tầm mắt.
Anh nghe được rành mạch, hai cô gái kia nói Lục Diệp là tới gặp bạn trai mình.
Bạn trai, anh như thế nào không biết Lục Diệp có bạn trai?
Nghe được hai cô gái nói chuyện, Chiến Đình Kiêu ở trong xe càng ngồi không yên. Anh nhìn Bánh bao nhỏ ngồi ở ghế phó, lạnh lùng mà nói: “Hựu Hựu, con nghe được không? Có người muốn tới đoạt lấy mẹ con.”
Hựu Hựu đôi mặt to đen ngây thơ vô tội đột nhiên trầm tĩnh xuống, tầm mắt đen nhánh mà lại thâm thúy.
“Con biết phải làm như thế nào rồi chứ?”
Bánh bao nhỏ ngẩn người, lúc sau dùng sức gật gật đầu.
“Ngoan, con đi trước, ba ba lúc sau liền tới.”
Chiến Đình Kiêu nói, lập tức liền thay Hựu Hựu kéo cửa xe ra. Hựu Hựu lập tức nhảy xuống xe, một đường chạy vào tiệm lẩu.
Lúc này, Lục Diệp đang cùng Bạch Dã Đồng ngồi mặt đối mặt, hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Lục Diệp không thể không thừa nhận, khi cô cùng Bạch Dã Đồng ở bên nhau luôn có loại cảm giác thực thoải mái. Tựa như hiện tại, anh rõ ràng biết việc mình cùng Giang Văn Thăng, nhưng anh vẫn hòa nhã, vẫn luôn không nhắc tới. Đối với sự việc của Giang Văn Thăng cùng Lục Lăng Tuyết, anh từ đầu tới cuối cũng không đề cập tới.
“Diệp Tử, em sau này dự tính làm gì?”
“Em muốn tái xuất lần nữa.” Đối với chuyện tái xuất này, vẻ mặt cùng thái độ của Lục Diệp đều rất nghiêm trọng, “Hơn nữa em đã có kế hoạch.”
nhìn thấy Lục Diệp bộ dạng phấn chấn như vậy, Bạch Dã Đồng trong lòng cũng thoáng yên tâm.
Nụ cười anh luôn ôn nhuận ấm áp, tuy rằng đôi khi nói chuyện rất ít, nhưng cho tới nay, Bạch Dã Đồng đều là một người cực kỳ ôn nhu.
Anh giống như là gió xuân, giống như chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt ấm áp kia của anh, trong lòng có thể bất giác mà mềmlại.
Đối lập với giá trị nhan sắc, ngũ quan Bạch Dã Đồn kỳ thật không tính là đặc biệt, nhưng thắng ở khuôn mặt trắng nõn, thoạt nhìn luôn có cảm giác vài phần “dương xuân bạch tuyết xuân phong tễ nguyệt”. Gương mặt này cũng như là nhìn không chán, giống như có thể làm người nhìn thoải mái, cũng có thể lại nhìn tiếp.
Nhưng Chiến Đình Kiêu thì không giống, diện mạo Chiến Đình Kiêu thuộc về hào quang bắn ra bốn phía.
Hào quang này cùng với Bạch Dã Đồng không giống nhau.
Hào quang Bạch Dã Đồng như là đèn huỳnh quang, tươi đẹp mà tinh thần phấn chấn. Nhưng Chiến Đình Kiêu…… hào quang lại mang theo nghiêm nghị cùng công kích, khiến người ở trước mặt anh ta không dám ngẩng đầu.
Lục Diệp nghĩ đến đây, bất giác thân mình cứng đờ.
Kỳ quái, cô như thế nào sẽ đem Đại Boss so sánh đối lập với Tiểu Bạch?
Cô hất hất đầu, tức khắc vứt bỏ ý tưởng kỳ quái của mình. Nhưng đột nhiên, cô cảm giác bàn tay phía dưới tựa hồ có một đôi tay bắt được chân mình.
Lục Diệp cúi đầu, lập tức liền nhìn thấy Bánh bao nhỏ cặp mắt đen lúng liếng, giống như sắp rơi nước mắt.
“Nhóc sao lại ở đây?” Lục Diệp có chút kinh ngạc……
Bánh bao nhỏ, không phải đang ở nhà sao?
Sao lại ra đây?
Chẳng lẽ?
Lục Diệp trong lòng căng thẳng, tức khắc nhìn quanh bốn phía, khắp nơi tìm kiếm tung tích Đại Boss.
May mắn là Đại Boss căn bản không cùng tới đây.
Được à, cô còn xem như có chút tự mình đa tình.
Lục Diệp cũng nói không nên lời rốt cuộc là yên tâm hay là thất vọng, tóm lại không có đoán đượcg. Cô ôm Bánh bao nhỏ lên, đặt ở trên đùi mình.
Tiểu Bạch thấy thế, bất giác nhướng mày trêu chọc nói, “Không phải chứ Diệp Tử, ngay cả con, em cũng sinh rồi sao? Này…… Này muốn nhanh chóng có đời thứ ba?”