“Còn không nghĩ tiếp theo làm sao ư… Sở tiểu thư.” Lăng Phong nhún nhún vai vẫn ung dung nhìn xem Thiên Thiên ánh mắt bàng hoàng thất thố từ trên mặt hắn hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ ý đồ xấu nào, hơn nữa lại là hiện lên 1 trạng thái rộng lượng, một bộ tôi bị cô chiếm tiện nghi nhưng không đáng so đo.
Nếu không phải tay phải của hắn còn đặt ở trên eo nàng Thiên Thiên đều nghĩ bắt đầu sinh ra ảo giác là nàng bị hắn chiếm tiện nghi. Rồi Thiên Thiên thẹn quá hoá giận sắp mất đi lý trí chuẩn bị đánh người thì nghe tiếng của rất dễ nghe Lăng Phong cúi đầu vang lên:
“Sở tiểu thư, hãy tỉnh táo, cô còn nợ tôi tiền chữa trị còn phải trả theo định kì mới hết.”
Thiên Thiên đành thỏa hiệp.
Xúc động là ma quỷ, lão bản không thể đánh!
Vì tiền lương, vì thăng chức, vì tiền đồ, mình phải nhẫn!
Thiên Thiên thật đã quên là thế nào xách theo đôi giày nhìn thì khá mà không dùng được còn đắt muốn chết lúc nào đi ra khỏi Hách gia, thần kỳ chính là khi nàng cùng cha Hách sảng chào hỏi ông rõ ràng không có giống mấy lần trước đóng cửa mà không cho nàng đi. Thiên Thiên cảm thấy hôm nay chuyện có nhiều kỳ quặc, cực kì quỷ dị.
Mất mặt thiệt nhiều đả thương trái tim bé nhỏ của Thiên Thiên, nàng cúi đầu ủ rũ trở về nhà trọ. Bởi vì giày không có cách nào đi, chỉ có thể nhịn đau mà gọi xe đi về vì thế Thiên Thiên quyết định sáng sớm ngày mai phải ăn nhiều một chút, phải ăn để tiêu tan oán khí mà thôi.
Trở lại nhà trọ trên hành lang nhà Lưu thẩm con chó nhỏ rất biết nhìn mặt mà nói chuyện trốn đến bên cạnh thùng rác chạy xa Thiên Thiên không có giống bình thường vừa thấy nàng liền nhảy đi lên vẫy đuôi liếm ống quần của nàng, có thể thấy được Thiên Thiên hôm nay oán khí cực sâu.
Phát hiện cửa chống trộm không khóa, Thiên Thiên cho rằng có trộm, trong lòng éc lên một tiếng tiến gian phòng tra xét xem túi đồ hôm qua còn hay không?
“Tôi nói này Sở Thiên Thiên, Lăng tổng người ta dù thế nào cũng anh tuấn tiêu sái tiền nhiều, cậu cũng không phải đến mức trước tiên lo bảo quản lễ vật người ta tặng đi?”
Thiên Thiên quay đầu lại như kỳ tích phát hiện Hách Sảng cứ thế mà ngồi trước máy tính chơi game trong nháy mắt như bị tên đâm vào người.
Nghe thấy Hách Sảng nhắc tới Lăng Phong tặng lễ vật kia, Thiên Thiên cảm giác mình cực không có tiền đồ, trong nhà bị trộm mà phản ứng của nàng đầu tiên lại là xem một chút cái túi to kia còn ở đó hay không, mặc dù… Kia đích xác là thứ giá trị, đắt tiền nhất trong gia sản của mình nhưng cũng không cần phải khẩn trương như vậy chứ?
Vừa mắng chính mình không có tiền đồ vừa đi vào phòng tắm, chuyện đã xảy ra hôm nay tựa như một bộ phim Thiên Thiên cảm thấy này quá hí kịch, chệch khỏi quỹ đạo sống, lơ ngơ lạc hướng, khó có thể tin.
Lăng Phong hắn là tổng tài cao cao tại thượng, Thiên Thiên không có thể hiểu được chính là nàng lại luôn luôn cho là hắn đang cố ý làm khó dễ nàng, nhưng khi nàng quẫn bách xấu hổ vô cùng thời điểm đó lại cứ nàng 1 cái này giống như đã vượt ra khỏi phạm vi gây khó dễ bình thường rồi.
Vòi phun đột nhiên không có nước, một thân bọt còn không có sạch sẽ Thiên Thiên từ trong suy nghĩ hoàn hồn.
Lại hết nước, OMG!
Sáng ngày thứ hai, Thiên Thiên đeo khẩu trang đi vào phòng làm việc và như thường lệ bị Chu thư ký mời lên lầu sáu.
Đúng vậy, Thiên Thiên lại bị cảm do đứng ở phòng tắm chờ Hách Sảng gọi điện thoại cho người sửa, nhưng nàng ta còn bận giất con boss, đợi nàng ra sức chém giết xong boss rồi quay đầu lại giúp Thiên Thiên gọi điện thoại kêu người kiểm tra thì khi đó Thiên Thiên người đã mềm nhũn …
Từ phòng tắm đi ra còn sức lực, Hách Sảng liền tội nghiệp chính mình kiểm điểm nói:
“Thực xin lỗi nha Thiên Thiên, mình không nên đem điều hòa mở lớn như vậy, mình sai rồi…” Thiên Thiên còn có thể nói gì.
“Thiên Thiên, làm sao em lại bị cảm, mới không gặp có vài ngày như thế nào trông da dẻ yếu như vậy?” Chu thư ký hảo tâm hỏi thăm, bắt đầu ra tay giúp Thiên Thiên phân loại văn kiện.
“Cám ơn… Cám ơn, a… Hắt xì… Hắt xì…” Liên hoàn hắt xì tiến hành.
Chu thư ký đưa tay sờ trán Thiên Thiên: “Không có sao chứ, có cần chị giúp em một tay hay không ? Để nói 1 câu với Trần chủ quản cho em nghỉ?”
Xin nghỉ rất thiệt thòi nha, sáu trăm khối tiền chuyên cần sẽ không có, khoản tiền chữa bệnh nợ của sếp nàng phải còn nợ tới khi nào. Thiên Thiên lấy tay chạm chạm mũi:
“Không sao…em có thể làm.” Mở ra máy tính bắt đầu đưa vào số liệu.
Một lát sau cửa phòng làm việc mở ra, mùi nước hoa đặc thù dễ ngửi của Lăng Phong Thiên Thiên mặc dù bị cảm vẫn nhạy cảm đánh hơi được hương vị của lão bản, theo thường lệ đứng lên chào hỏi:
“Tổng tài buổi sáng tốt lành.”
“Tối hôm qua đi đâu vậy.” Câu hỏi lơ đãng lại hết sức cổ quái truyền vào tai Thiên Thiên, Thiên Thiên cho là mình nghe lầm vốn là đầu liền hỗn loạn Thiên Thiên gặp Lăng Phong không có nhìn hắn, xem chừng hắn là cùng bạn gái nói điện thoại hỏi hành tung của cô ta nên nàng cũng sẽ không có lên tiếng nữa, ngồi trở lại vị trí tiếp tục công việc.
“Tối hôm qua đi đâu vậy?” Không thay đổi từ vừa mới bắt đầu thong thả lơ đãng giọng nói chuyển thành câu hỏi, Thiên Thiên có điểm kỳ quái tổng tài khi nào thì tái diễn lại cùng một câu nói, nhất định là vị cô nương đem hắn chọc tức, quay đầu lại len lén liếc Lăng Phong một cái.
Khi chạm đến ánh mắt của Lăng Phong Thiên Thiên cảm thấy cả kinh vội vàng quay đầu đi làm bộ nghiêm túc làm báo biểu, trong lòng kỳ quái tổng tài nhìn chằm chằm làm gì.
“Cô đang nhìn cái gì?” Lăng Phong ôn hoà bay ra một câu.
Thiên Thiên duỗi lưng một cái giả vờ nhìn quanh:
“A, ha ha, tôi cảm thấy được phòng làm việc quá lớn mà có vẻ thiếu chậu hoa sẽ làm cho không khí không tốt, ha ha.” Trên vách tường có lắp đặt hệ thống lọc khí còn nói chỗ này không khí không tốt, rõ ràng cho thấy đang bới móc…
Lại nói sai..quả là người cảm mạo hãm hại không nổi…
“Cô bị cảm?” Lăng Phong đột nhiên hỏi.
Thiên Thiên buồn bực lão bản hôm nay thái độ như thế nào kỳ quái như thế, mặc dù hắn liên tục rất lạnh bất quá bình thường nói chuyện cũng không thấy lạnh băng như vậy, thoạt nhìn giống như là tức giận cái gì đó, Thiên Thiên hoàn toàn không hiểu chỉ có thể toàn bộ xếp vào là hắn bị bạn gái chọc nên tức giận.
Sợ bị tổng tài ghét bỏ Thiên Thiên tự túc giải thích:
“Báo cáo tổng tài, tôi chỉ bị cảm do thời tiết nên sẽ không lây bệnh cho ngài, ngài yên tâm đi.” Chỉ chỉ đem mặt bị khẩu trang che đi hơn phân nửa:
“Tôi đã phòng hộ chu đáo, ha ha.”
Lăng Phong sắc mặt đột nhiên hòa hoãn, nói chuyện giọng nói cũng thay đổi hơn nhiều:
“Uống thuốc chưa?”
“Dạ rồi.”
“Ừ.” Lăng Phong ấn nút điện thoại nội bộ:
“Chu thư ký, bữa sáng hôm nay đổi thành cháo trắng.”
Phía ngoài Chu thư ký tựa hồ có điểm kỳ quái:
“Dạ, tổng tài.” Cúp điện thoại Chu thư ký gãi gãi đầu lầm bầm lầu bầu:
“Tổng tài không phải là ghét ăn cháo trắng sao?”
Cho đến khi đem cháo nóng hôi hổi đưa vào phòng làm việc, dựa theo sự phân phó đặt ở trên bàn làm việc của Thiên Thiên, Chu thư ký mới hiểu được thì ra là cháo này là tổng tài vì Thiên Thiên mà chuẩn bị, cười nhẹ mập mờ nhìn Thiên Thiên một cái:
“Từ từ ăn, tôi đi ra ngoài trước.”
Thiên Thiên bị Chu thư ký nhìn quái dị một cái thấy toàn thân sợ hãi, cảm giác mũi đều đau. Quay đầu lại phát hiện Lăng Phong cũng đang nhìn nàng bất đắc dĩ cực kỳ.
Tổng tài từ khi nào có lòng tốt như vậy? Không lẽ sáng nào cũng lo cho nhân viên bữa sáng sao?
Cũng tốt dù sao là free, ngu gì không ăn.
Thiên Thiên đang cúi đầu húp cháo thì trên bàn của Lăng Phong trên điện thoại vang lên, là giọng nói của Lưu chủ quản của bộ phận PR:
“Tổng tài, trên báo tin tức xã có người quen gửi mail, báo kì này có quan hệ tới ngài, có cần tôi liên hệ với họ…”
“Không cần.” Lăng Phong trả lời phải dứt khoát.
Thiên Thiên vểnh tai, tin đồn về tổng tài?
Còn nói không cần, cho người ta đăng?
Nữ chính tai tiếng sẽ là ai chứ? Nha… lần này thú vị, tổng tài bị tin đồn đeo bám sẽ không có công phu nhìn chằm chằm mình nữa~ (L: bạn đã quá ngây thơ rồi)
Thiên Thiên hưng phấn mà nghĩ tới nhưng một giây sau, khi nghe thấy câu hỏi kế tiếp trong điện thoại của Lưu chủ quản Thiên Thiên liền không cười được:
“Dạ, như vậy có cần phải báo cho bản thân cô Sở Thiên Thiên không?”
Thiên Thiên cháo trong miệng trong khoảnh khắc đó cùng nàng người đồng dạng, đọng lại…