Boss! Tôi Là Công Chúa

Chương 43




Sau khi uống trà chiều, Dương Nguyên cảm thấy hơi mỏi liền lên phòng nghỉ ngơi một chút. Đang trong mộng đẹp, Dương Nguyên bị đánh thức bởi tiếng hét chói tai. Cô tỉnh dậy rời khỏi giường, lại sắp có kịch hay để xem rồi.

Vừa mở cửa phòng, Dương Nguyên đã thấy một người phụ nữ đứng trước cửa, khuôn mặt có vẻ được chăm sóc tốt nên không thấy có nếp nhăn, nếu không biết tuổi thật của bà ta thì Dương Nguyên còn tưởng là chị của cô rồi.

Bà ta đang nhìn Dương Nguyên với ánh mắt giết người, muốn xông tới đánh cô nhưng lại bị hai người vệ sĩ đứng ở cửa cản lại.

Nhìn cảnh này khiến cho Dương Nguyên cảm thấy vui sướng, nhưng chỉ có như vậy cô vẫn chưa thấy thỏa mãn, hừ lạnh một tiếng rồi nói, “Bà tới đây làm gì, theo tôi nghĩ tôi và bà hình như không có chuyện gì để nói với nhau.”

“Mày còn dám xảo biện, mày muốn làm loạn cái nhà này phải không? Đúng là đồ nghiệt chủng.”

Hướng An đang trong phòng cũng nghe thấy tiếng của Phương Thanh Châu, cô liền sang phòng Dương Nguyên thì nghe thấy lời của bà ta đang mắng Dương Nguyên, không nhịn được liền đi nhanh hơn. Hướng An kéo Phương Thanh Châu cách xa Dương Nguyên, trừng mắt nhìn bà ta, “Bà vừa nói cái gì? Tôi nói cho bà biết, con gái bà mới là nghiệt chủng chứ không phải là Dương Nguyên.”

Phương Thanh Châu mặt mày tím tái, chỉ tay vào mặt Hướng An, “Mày… mày vừa nói cái gì? Thử nói lại lần nữa xem!”

Hướng An mặt đầy khinh bỉ, ưỡn ngực vẻ ta đây không sợ bà đâu, “Tôi nói, bà là người mặt dày vừa vừa phải phải thôi, đi cướp chồng của người khác rồi tạo ra một nghiệt chủng không khác gì con mẹ của nó.”

Lúc này, Phương Thanh Châu tức điên lên, vươn tay ra định đánh vào mặt của Hướng An nhưng đã bị hai người vệ sĩ ngăn lại. Bà ta cố gắng để thoát khỏi hai vệ sĩ, đánh cho hai con nhỏ vắt mũi chưa sạch kia nhưng vô dụng. Một vệ sĩ còn khó thoát nữa là hai người.

Dương Nguyên đi lên phía trước, nhìn thẳng vào người mẹ kế của mình, bà ta lúc này không khác gì người điên, đầu tóc bù xù. Dương Nguyên cười lạnh, “An An nói không sai. Ba ngày này tôi sẽ sống ở đây, vậy nên…” Dương Nguyên cố ý kéo dài giọng ra, “Tôi sẽ trả lại cho bà cùng với con gái của bà những việc mà hai mẹ con bà đã gây ra cho tôi. Tôi sẽ khiến hai người phải chịu gấp trăm nghìn lần.”

“Mày đừng có quên đây là đâu, đừng có mà ra oai ở nơi này.”

Dương Nguyên che miệng cười lớn, “Bà có phải là già rồi nên hồ đồ không? Bà nhìn lại bà lúc này như thế nào đi? Hiện giờ bà có thể làm gì được tôi? Bà nghĩ bà có thể đánh tôi như hồi đó sao? Hứ, sợ bà chưa chạm vào người tôi thì đã phải nhập viện rồi.”

Cánh tay của Phương Thanh Châu run run, cố vùng vẫy để đến đánh Dương Nguyên, “Mày, con khốn, mày hiện giờ đã lấy chồng thì đi về nhà chồng mày mà ở, nơi đây không chào đón mày.”

“Ồ! Bà cũng biết tôi đã lấy chồng sao? Vậy chắc bà cũng biết chồng tôi là ai đúng không? Chỉ cần tôi muốn, dù ở đâu cũng không thành vấn đề lớn. Mà ở đây là Lâm gia, là nhà của tôi.” Dương Nguyên không muốn nói chuyện với Phương Thanh Châu nữa, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ ra lệnh cho vệ sĩ, “Nhốt bà ta vào nhà chứa đồ cho tôi. Hãy để cho bà ta ngày ăn ba bữa, nghe rõ chưa?”

Hai người vệ sĩ kia cung kính trả lời, “Vâng! Thưa phu nhân.”

“Tôi là một người rất lương thiện nên sẽ không để cho bà phải nhịn đói đâu, tôi muốn bà sống để cùng ‘chơi’ với tôi.”

“Con ranh… sao mày dám… các người mau buông bàn tay dơ bẩn ra khỏi người tôi ngay… có nghe thấy không…” Phương Thanh Châu không ngừng kêu la om xòm.

Phương Thanh Châu đã được đưa đi, Dương Nguyên nở nụ cười của sự chiến thắng quay sang Hướng An, “Chúng ta đi ăn thôi, mình thấy đói quá.”

Hướng An gật đầu, sau đó giơ ngón cái lên, “Vừa rồi trông cậu rất tuyệt, cool!”

Dương Nguyên cười hì hì rồi đi xuống dưới tầng.

Trên bàn ăn, được đặt ra rất nhiều món ăn dinh dưỡng tốt cho phụ nữ có thai. Không khí yên lặng vì cả Hướng An và Dương Nguyên đều không có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện mà chuyên tâm vào bữa cơm.

Trong lúc này, ở ngoài cổng, Kim Phượng dẫn đám bạn của mình về nhà chơi, tới cổng thì có hai tên vệ sĩ ngăn lại. Một người bạn đứng sau cô ta thấy vậy liền lên tiếng, “Kim Phượng, nhà của cậu sao lại như thế này.”

Cô ta hừ một tiếng, giọng nói tức giận vang lên, “Các người có biết tôi là ai không mà cản tôi, đây là nhà của tôi, mau tránh đường.”

Một người vệ sĩ nhìn bộ dạng của Kim Phượng từ trên xuống dưới. Sau đó, anh ta di vào trong báo cáo cho Dương Nguyên.

Một lúc sau, người đó đi ra nói, “Cô có thể vào trong nhưng bạn cô thì không được vào.”

Kim Phượng cau mày, “Tại sao? Đây là nhà của tôi, sao bạn tôi lại không được vào?”

“Chúng tôi chỉ làm theo lệnh, không có sự cho phép của phu nhân thì không ai được vào dù chỉ là một bước.”

“Đây là nhà của tôi thì cần gì phải có sự cho phép của ai, các anh đừng ở đó mà nói hươu nói vượn.” Nói xong, Kim Phượng quay sang đám bạn của mình, “Chúng ta vào trong thôi.”

Chưa bước một bước vào cánh cổng thì họ đã bị hai vệ sĩ kia dọa chết khiếp. Người nào người nấy nhanh như tia chớp rút súng ra chĩa thẳng vào mi tâm bọn họ.

Bọn họ sợ hãi, bất giác lùi về phía sau. Một người trong số đó run run cất tiếng, “Kim Phượng, hay là bọn mình về trước nhé, hôm khác bọn mình sẽ tới.”

Kim Phượng rất tức giận, tay nắm chặt tạo thành nắm đấm, khẽ lườm người vừa nói rồi trừng mắt nhìn mấy người vệ sĩ kia, “Không cần phải đi đâu hết, đợi tôi ở ngoài này.” Nói xong, cô ta xông thẳng vào nhà.