Boss! Tôi Là Công Chúa

Chương 16: Chiếc vòng tay




Sức khỏe của Dương Nguyên đã bình phục. Khi đi làm ở công ty có không ít người bàn tán chuyện của cô và Hàn Thiên sau lưng, nhưng Dương Nguyên chẳng buồn để tâm. Chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.

Thời gian này, Hàn Thiên đã đi công tác ở Anh, cho nên cuộc sống của Dương Nguyên mới được thoải mái như vậy. Hiếm có được dịp như thế này, Dương Nguyên phải tranh thủ thời gian ăn chơi, làm những việc mình thích.

Đi vào một tiệm trang sức nổi tiếng ở trong nước. Dương Nguyên bị cuốn hút bởi một chiếc vòng tay, nhìn thì nó được thiết kế rất đơn giản nhưng đối với Dương Nguyên, nó lại không đơn giản chút nào.

Dương Nguyên mỉm cười với người nhân viên kia, “Làm phiền cô lấy cho tôi xem cái này.”

Cô nữ nhân viên lấy chiếc vòng tay từ trong tủ kính lên mặt bàn, môi nở nụ cười công thức, “Tiểu thư đúng là có đôi mắt tinh tường, chiếc vòng tay này có từ thời Phong Minh hoàng đế. Nghe nói, chiếc vòng tay này luôn được em gái của người đeo trên tay của mình và còn là vật cô ấy rất thích nữa.”

Dương Nguyên không nói gì, chỉ cười cười chạm nhẹ lên bề mặt của chiếc vòng. Đúng vậy, chiếc vòng tay này là của cô, cũng là đồ mà cô thích nhất. Để có chiếc vòng tay này, hoàng huynh của cô đã mời những người thợ giỏi nhất kinh thành thiết kế vòng tay để làm cho cô vui trong ngày cô tròn 15 tuổi.

“Chiếc vòng tay này bao nhiêu vậy?”

“500000 USD.”

“500000 USD sao?”

Dương Nguyên nhìn vào chiếc vòng, cô lấy túi xách ra xem mình có bao nhiêu tiền, nhưng trong túi xách không đủ, nhiều lắm thì cũng chỉ bằng một phần mười số tiền kia thôi.

“Ở đây có cho kí giấy nợ không? Tôi không mang đủ tiền.”

Người nhân viên kia mỉm cười, “Không, nếu tiểu thư không mang đủ tiền thì có thể mau những thứ khác, ở đây có rất nhiều thứ đẹp.”

“Nhưng…”

Chưa nói hết câu, thì có một cô gái đeo chiếc kính râm che hết nửa mặt, đầu đội chiếc mũ nan rộng vành, cô ta ngang nhiên cầm chiếc hộp vòng tay lên, “Chiếc vòng này rất đẹp, bao nhiêu tiền vậy?”

Người nhân viên kia thấy cô ta thì ánh mắt sáng bừng, có vẻ rất nhiệt tình, “Thương tiểu thư, chiếc vòng này chỉ có 500000 USD thôi.”

Cô gái đeo kính râm kia ồ lên một tiếng, tháo chiếc kính râm ra, nhìn Dương Nguyên với ánh mắt xem thường.

Dương Nguyên cũng chẳng vừa, giật lại hộp vòng tay từ tay của Thương tiểu thư kia, “Này cô, tôi đã quyết định mau chiếc vòng tay này rồi. Muốn mua thì cô có thể chọn cái khác, không nên đi giành đồ của người khác như vậy!”

Thương Mai Thi vẫn nhìn Dương Nguyên với ánh mắt xem thường, khinh miệt, “Ồ! Nhưng theo tôi thấy, cô không có đủ tiền mua thì phải?”

“Cô…”

Dương Nguyên siết chặt bàn tay, lúc này cô rất tức, rõ ràng là đồ của cô mà không có cách nào lấy lại được. Nhớ trước kia khi cô là công chúa, muốn thứ gì là có thứ đó, không một người nào dám giành đồ với cô.

Người nhân viên kia thấy vậy liền mỉm cười, “Vị tiểu thư này, Thương tiểu thư không thể đắc tội được đâu. Coi như nhường cho cô ấy đi, dù sao cô cũng không có đủ tiền, có thể mua thứ khác cũng được mà.”

Vừa tức giận vừa có chút sợ hãi, cô sợ vì chiếc vòng tay sẽ bị cô gái trước mặt mua mất. Đây là kỉ vật duy nhất có liên quan tới cô, cũng là món quà cô thích nhất của hoàng huynh tặng. Đang lúc không biết làm thế nào thì chiếc điện thoại đổ chuông. Khi nghe máy xong, Dương Nguyên mỉm cười, dốc toàn bộ đồ trong túi ra mặt bàn, cô cầm một chiếc thẻ rồi lại nhét toàn bộ đồ vừa dốc ra vào trong túi xách.

Cuộc điện thoại vừa rồi là của Hàn Thiên. Anh gọi để nói cho cô biết, trước khi anh đi có để một chiếc thẻ tín dụng vào trong túi xách của Dương Nguyên, bảo cô muốn mua gì thì mua vì tiền trong thẻ không có giới hạn.

Dương Nguyên đưa cho người nhân viên kia cái thẻ mà Hàn Thiên đã để vào trong túi xách của cô, “Tôi sẽ mua chiếc vòng này!”

Người nhân viên kia nhìn chiếc thẻ rồi nhìn Dương Nguyên với ánh mắt kinh ngạc cùng với sự khiêm nhường, những người có chiếc thẻ này không phú thì cũng quý, không thể đắc tội. Chiếc thẻ trên tay Dương Nguyên là chiếc thẻ không có giới hạn về tiền, muốn rút bao nhiêu cũng được. Ở trong nước, không quá mười người sở hữu nó.