Boss, Tôi Không Muốn Yêu Anh Nữa

Chương 9




Ngày hôm sau, cả công ty được một phen giật mình.

Boss lạnh lùng ngàn năm... đang nở nụ cười thỏa mãn, đi bên cạnh anh còn có cô thư ký đang cúi mặt ngượng ngùng.

Ai nói mọi người biết có chuyện gì xảy ra đi? Chẳng lẽ boss bọn họ uống nhầm thuốc rồi.

Nhìn thấy nụ cười của anh làm cô muốn nổi điên.

Chuyện là sáng nay cô đang trên đường đi ra trạm xe buýt, thì có một chiếc BMW ( không biết ghi đúng không nữa! ><) dựng trước mặt cô, kính xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt của boss nhà cô.

Chợt cô nhớ đến nụ hôn tối qua làm mặt cô nóng lên. Bây giờ má cô đỏ như hai quả cà chua rồi!

Anh phì cười, da mặt bảo bối thật mỏng.

- Lên nhanh thôi. Em định đứng đây đến khi nào. - Anh hối cô. Nếu cứ như vậy hai người sẽ trễ làm mất.

Cô miễn cưỡng ngồi vào xe, nếu không gặp anh thì cô đã không lỡ chuyến xe, bây giờ mà không đi xe anh thì không biết chừng nào cô mới đến công ty.

Anh chồm người qua, cài dây an toàn cho cô, sẵn tiện hôn vào má cô.

- Bảo bối, chào buổi sáng. - Anh cười nhìn cô.

Cô đơ người. Anh...mới hôn chào buổi sáng à? Mặt cô lúc nãy đã đỏ, bây giờ còn đỏ hơn.

- Bảo bối, hôn chào lại anh đi a~ - Anh chỉ vào má nói.

- Hở? Phải làm sao? - Cô ngại ngùng hỏi lại.

Thật sự... phải làm chuyện này sao?

- Phải. Nếu không, trừ tiền hoa hồng tháng này. - Anh nghiêm giọng nói.

- Boss, anh không thể làm vậy nha - Cô khóc ròng.

Tiền yêu quý của cô. Độc ác, đúng là độc ác mà.

- Vậy thì hôn đi - Anh chỉ vào má.

Cô miễn cưỡng chồm người về phía anh, khi cô môi cô sắp chạm vào má anh thì anh đột nhiên xoay mặt lại...và môi hai người chạm nhau.

Lần này anh không hôn sâu, chỉ đơn giản là chạm môi. Anh không muốn dọa cô sợ.

Rời khỏi môi cô, anh nở nụ cười nham hiểm.

Đúng là tên lưu manh mà! Yêu nghiệt!!!

Cô hừng hực lửa giận.

Thế là một buổi sáng "ngọt ngào " của hai người trôi qua như thế.

_________________________

Cô đang làm việc thì điện thoại nội bộ vang lên.Cô nhấc máy, lịch sự nói.

- Dạ, thư ký chủ tịch xin–

- Là anh - Một giọng ôn nhu vang lên.

- Boss, anh có chuyện gì sao? - Cô nhẹ nhàng hỏi.

- Nhớ em thôi. - Nói xong, anh liền cúp máy.

Anh đang tưởng tượng đến khuôn mặt cô bây giờ, chắc đã đỏ như quả cà chua rồi.

Cô ngẩn người nhìn cái điện thoại đã ngắt. Trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.

Thấy cô ngẩn người, ả lên giọng mỉa mai.

- Trong giờ làm việc mà cô dám ngẩn người. Tôi sẽ nói boss,cô làm việc không nghiêm túc.

Cô mặc kệ ả đang mỉa mai, với ả cô không cần phải nhiều lời. Ả muốn làm gì thì tùy ả.

Thấy cô không quan tâm đến mình, ả tức điên, cầm lấy ly cà phê còn bốc khói đi đến bàn cô, hất cả ly cà phê vào chân cô.

- Á!!! - Cô hét lên. Cơn đau rát dưới chân truyền đến làm cô nhăn mặt. Cô bị bỏng một mảng lớn dưới chân.

- Hừ, đáng đời.Cô tốt nhất là tránh xa boss của tôi ra. Nếu không hậu quả sẽ tệ hơn hôm nay gấp nhiều lần - Ả cảnh cáo cô rồi bỏ đi ra ngoài.