Sau khi tống cổ ả đi, anh bắt đầu phần công việc còn lại của mình. Chỉ cần nghĩ đến cô là anh muốn hoàn thành xong công việc nhanh chóng để về với cô. Nhưng công việc càng làm thì lại càng nhiều. Anh dựa vào ghế thở dài nghĩ.
" Không biết em ấy ăn gì chưa? Em ấy đang làm gì?...Có đang nhớ mình không?"
Anh nhìn vào đống giấy tờ, lắc đầu ngán ngẩm.
" Phải nhanh làm hết mới được. Cố lên " Anh quyết tâm.
--- 10h tối ---
Phê duyệt xong tài liệu cuối cùng, anh nhanh chóng thu xếp ra về, chắc bây giờ con mèo nhỏ đang nhớ anh lắm.
" Cốc... Cốc "
Nghe tiếng gõ cửa, anh thoáng ngạc nhiên.
"10 giờ rồi mà, sao lại còn nhân viên làm việc?Hay là trộm?"
Cánh cửa đột nhiên mở tung ra, một thân ảnh nhỏ bé chạy lại ôm chầm lấy anh.
-Anh Thiên, em về rồi đây. - Một giọng trong trẻo vang lên.
Anh ngây người, giọng nói này...
- Na Na, là em... - Anh ngạc nhiên hỏi.
- Phải, là em. Em rất nhớ anh. - Cô gái tên Na Na vui mừng nói. Anh còn nhớ cô ta chứng tỏ là anh còn yêu cô ta, đúng không?
Cô ta chồm lên hôn môi anh.
" Xoảng..."
Tiếng động lớn bên ngoài thu hút sự chú ý của hai người bên trong phòng.
Cô đang đứng đó, hộp cơm đã rơi xuống đất, cơm và đồ ăn rơi vương vãi. Cô vẫn đứng yên đó, nước mắt không ngừng rơi.
Ai nói với cô chuyện gì đang xảy ra đi? Người cô yêu đang hôn người con gái khác. Hôm nay cô định nấu bữa tối mang đến cho anh. Nhưng sao lại thành thế này?
Thấy cô anh hoảng hồn đẩy cô ta ra làm cô ta ngã xuống, đầu đập mạnh vào cạnh bàn, máu chảy lên láng.
Anh và cô hoảng sợ, anh vội vàng bế cô ta lên, lớn tiếng ra lệnh cho cô.
- Mau gọi xe cứu thương. Sao còn đứng ngây người ở đó.
Cô vội vàng gọi xe cứu thương đến.
Cô chạy lại xem tình hình cô ta liền bị anh đẩy ra, cô trợn mắt nhìn anh. Anh lớn tiếng với cô? Còn đẩy cô nữa?
Nhận thức hành động của mình, anh nhìn cô áy náy.
- Anh xin lỗi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Cô ấy quan trọng hơn.
Nói xong anh vội vàng bế cô ta đi,bỏ lại cô ngồi thẩn thờ dưới sàn.
Cô ấy quan trọng hơn? Vậy còn cô? Cô không quan trọng với anh sao? Hay cô không có chỗ đứng trong tim anh?
Bước ra khỏi công ty, cô đi lang thang, bây giờ cô không biết đi đâu cả. Trời bắt đầu đổ mưa, ngay cả ông trời cũng muốn trêu đùa số phận của cô.Cô tự cười chế giễu bản thân mình, quá ngốc khi tin vào lời nói của anh .Tự trách bản thân sao lại lấn sâu vào tình cảm này.Ngu ngốc trở thành trò đùa của anh. Và cũng ngu ngốc tin rằng... anh thật sự yêu cô.Từ đầu đến cuối chỉ mình cô tự mình đa tình.
Cô ngước mặt lên trời, những hạt mưa rơi vào mặt làm cô đau rát, nhưng nó không bằng nỗi đau trong lòng cô lúc này.
Cô nở nụ cười buồn. Tốt thôi!Cứ để cơn mưa này cuốn trôi hết tất cả đi, cuốn trôi luôn cả tình cảm cô dành cho anh, cái tình cảm mà chẳng bao giờ nhận được hồi đáp.
Từ ngày mai, cô sẽ là cô, một cô thư ký bình thường.Và anh sẽ là anh,một vị chủ tịch lạnh lùng. Hai người sẽ mãi là mối quan hệ cấp trên cấp dưới. Và không ai làm phiền cuộc sống của ai nữa.
Cô đi cho đến khi mệt lử và ngất xỉu. Có một chiếc xe dừng lại trước cô. Từ trong xe, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Đem cô ấy về biệt thự.