Mọi người trong sảnh đứng im đợi cô nói gì đó.
“ An Ngân có ở đây không “ Cô trở lại dáng vẻ nghiêm túc chuyện của Kiều Kiều cô vẫn chưa giải quyết xong đến anh trai cô cũng không tra được, một mình cô bây giờ càng không giải quyết được đánh tìm An Ngân.
“ Dạ lão tứ An Ngân đang trên phòng lão nhị ạ “ một cô bé cầm xấp tài liệu dày cộp cốgắng nâng xấp tài liệu lên nói với cô.
“ Đại sư huynh? “ Hoàng Trang Trang nghĩ rồi tiến về phía cô bé kia giúp cô bé cầm xấp tài liệu, mọi người thấy cô nâng xấp tài liệu đều đi đến gần ý để mình làm. Cô không cần ai giúp quay sang nói với cô gái nhỏ nhắn bên cạnh.
“ Để tôi giúp em đi dẫn đường đi “ Cô lại nở 1 nụ cười với cô bé kia, cô bé này thật đáng yêu.
“ Lần sau các người đừng để những cô bé ở đây mang nặng như thế này nữa không biết thương hoa tiếc ngọc sao nhỡ cô bé ngã hay vấp chân thì làm thế nào “ Cô không nhịn được vẫn phải nói 1 tiếng đàn ông con trai gì mà lại để mấy cô gái nhỏ nhắn làm những việc này mà không giúp đỡ.
Mọi người trong đại sảnh “.......” trời ơi lão tứ thay đổi quá thất thường nghe xong lời cô nói trực tiếp gật gật bây giờ họ đã chảy mồ hôi đầm đìa rồi. Làm việc xong nhất định chạy về nhà thật nhanh uống thuốc trợ tim.
“ Lão tứ cảm ơn chị đã giúp em “ hai cô gái xinh đẹp ở trong thang máy giọng nói ngọt ngào của cô bé kia vang lên.
“ Không có gì tôi chỉ thuận tiện giúp em, em mang nhiều tài liệu như thế này mang lên cho ai “
“ Dạ em mang lên cho lão đại ạ “
“ À tên bại hoại sao, hả em nói cái gì cơ em mang lên cho Devil? “
“ Dạ lão đại vừa từ Châu Phi chở về bảo em mang đống tài liệu này lên cho anh ý ạ”
“ Ding “ tiếng thang máy kêu căn phòng trước mắt như địa ngục của cô nước mắt cô đã chảy thành dòng rồi sao ông trời không thương cô cơ chứ.
Cô không sớm thì muộn cũng phải gặp hắn thôi đành phải xông pha chiến trường vậy ( đi gặp Devil thôi má có cần thiết ví dụ như thế không vậy má -, -).
Cô bước vào căn phòng lạnh lẽo đến sởn cả gai ốc Việt Nhiên đang báo cáo tình hình với Devil thấy cô định chào cô giơ ngón tay lên miệng ý bảo không cần. Devil có chút mệt mỏi dựa vào ghế quay lưng về phía cô, cô nhanh nhẹn để tập tài liệu xuống nhón chân đi ra ngoài.
Cô đi được 2 bước anh xoay ghế lại nhìn thẳng vào bóng lưng cô, khẽ nhếch môi mỏng rồi kêu “ Đứng lại “.
Cô giật mình quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông tà mị mái tóc màu đỏ rượu nhìn cô như nhìn thấy con mồi muốn nuốt sống cô.
Thôi xong đời cô coi như tàn.