Tiếng chuông điện thoại vang lên Hoàng Quý Khiêm nghe máy.
“ Alo, được tôi đến ngay “ Hoàng Quý Khiêm tắt máy rồi quay sang nói với Hoàng Trang Trang.
“ Anh có việc ở tập đoàn, muộn rồi em vào nhà đi anh đi đây”
“ Vậy anh đi đi cẩn thận nhớ nghỉ sớm” Hoàng Trang Trang lo lắng cho anh trai. Anh trai cô có đôi khi mải xử lí công việc quên luôn chuyện nghỉ ngơi nên cô rất lo.
“ Ừ anh biết rồi” anh lại quay sang chào Phương Bạch Dạ rồi quay người ra xe của anh rời đi.
“ Cảm ơn anh đưa tôi về tôi, đi đây bai bai nha” cô chào anh rồi đi về phía nhà chính.
Chợt Phương Bạch Dạ nắm cổ tay cô xoay người cô lại. Anh vòng tay ra ôm eo cô thật chặt cô trợn mắt nhìn anh. Anh ép cô vào lồng ngực mình cúi đầu xuống áp đôi môi mỏng của mình lên đôi môi đỏ mọng của cô. Tiến đầu lưỡi của mình vào trong miệng cô.
Hoàng Trang Trang cố dùng sức đẩy anh ra anh ta lại dám hôn cô nhưng làm sao cô bằng được sức của anh ta cơ chứ.
Phương Bạch Dạ thấy cô lộn xộn cắn vào môi cô một cái rồi buông cô ra.
Cô phản ứng nhanh đẩy anh ra “ Khốn kiếp anh dám hôn tôi? “ cô sờ lên dôi môi hơi sưng vừa bị anh cắn.
“ Đây là trừng phạt em “ anh đáp cô rồi bổ sung thêm 1 câu.
“ Tôi đã nói với em gọi tên tôi “
“ Anh anh... “ chưa nói xong anh đã lên xe rồi phóng đi.
Chết tiệt chỉ vì cô không gọi tên anh ta anh ta lại hôn cô cô tức giận đi về phía nhà chính.
Cô tắm xong nằm trên giường nhớ tới nụ hôn vừa nãy cô tại sao lại khôn ghét bỏ nụ hôn này?cô nghĩ mãi không đượt vì quá mệt mỏi cô nhắm đôi mắt đi ngủ.
Nửa đêm
Hoàng Trang Trang thét chói tai đánh thức cả nhà dậy người giúp việc chạy đến phòng Diệp Tử Hân và Hoàng Lục Vũ gọi ông bà dậy chạy đến phòng con gái mình.
Cô vẫn hét trong cơn ác mộng, 1 tay cô ôm lồng ngực 1 tay nắm chặt ga giường hét lớn “ A, a a a,..” cô trong cơn ác mộng rất đau đớn đến mức chảy mồ hôi hột to như hạt lạc.
Diệp Tử Hân chạy vào phòng con gái mình ôm cô gọi cô tỉnh dậy.
Hoàng Trang Trang giật mình tỉnh giấc thở hổn hển ôm chặt lấy bà cố kêu lên “ Mẹ “
“ Được rồi con gái ngoan mẹ ở đây không sao không sao” bà vuốt ve tóc cô nhẹ nhàng nói.
Bà rất lo lắng từ lúc cô về đến giờ đêm nào cũng thế sẽ không ngủ ngon sẽ gặp ác mộng hàng đêm.
Bà không biết lúc cô sống ở nước ngoài có thế không không biết cô đã xảy ra những chuyện gì. Hỏi cô nhất định cô không nói.
“ Mẹ được rồi con không sao nữa mẹ về phòng nghỉ ngơi đi “ cô buông bà ra thều thào nói.
“ Thật chứ nhỡ tí nữa con ngủ lại bị thế thì sao, hay là mẹ ở đây với con” bà vẫn rất lo cho cô.
“Con không sao thật mà mẹ cứ đi nghỉ đi “
“ Thôi được rồi có gì nhất định khảo gọi mẹ “ bà vỗ tay cô rồi trở về phòng.
Cô không ngủ nữa kêu người giúp việc mang 1 chai rượu cô mang từ Mỹ về ngồi ban công suy nghĩ gì đó.