Tác giả: Sát Sát
Diệp Tâm mang thai là chuyện của hai tháng sau đó.
Bạn Lãnh nào đó vì thương vợ, không cho cô đến công ti, cũng không cho đụng vào bất cứ việc gì.
Cô chính là bị anh nuôi sắp thành heo rồi.
"Lãnh Mục Hàn, em muốn ra ngoài đi dạo với Mộc Mộc."
"Không được! Ba tháng đầu cần cẩn thận, em ở nhà vẫn hơn." Người nào đó đang làm việc trên máy tính, không buồn quay đầu lại trả lời.
"Ông xã à, lão công đẹp trai, cho em đi đi nha, em sẽ cẩn thận mà." Cô vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục năn nỉ.
Ông chồng nào đó một chút cũng không có phản ứng.
"Huhu, chồng em không thương em nữa, muốn em chết chán trong nhà rồi đi tìm bồ nhí đây mà..."
Cô chuyển phương án, giả vờ khóc lóc ầm ĩ, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà gác công việc sang một bên.
Đến bên giường ôm cô vào lòng, anh than thở: "Nhà có một người là em đã đủ rồi, anh còn đâu hơi sức tìm người khác chứ. Nín đi, anh cho phép!"
"Yeah! Vẫn là ông xã thương em nhất!" Cô vui sướng ôm lấy cổ anh, tạm thời vứt cái người vừa kêu vừa khóc ra sau đầu.
Khụ! Đây có tính là lật mặt nhanh hơn lật sách không?
Cô vội vàng chạy đi lấy điện thoại gọi cho Đường Mộc Nhiên: "Mộc Mộc à, Lãnh Mục Hàn cho phép tớ đi rồi, mau qua đón tớ đi."
Ngày hôm đó, mắt phải anh giật liên hồi.
Đang trong phòng họp, anh liền nhận được điện thoại của Đường Mộc Nhiên: "Hàn đại nhân à, mau tới bệnh viện thành phố, bà xã anh bị ngã."
Ai đó nghe xong bỏ cả cuộc họp nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Lúc anh đến đó, cô đã được đưa về phòng bệnh thường. Vừa nhìn thấy cô nằm trên giường, anh liền to tiếng:
"Đã nói em phải cẩn thận, mắt để đi đâu mà bị ngã vậy hả?"
Đường Mộc Nhiên lẳng lặng đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, cô áy náy nói nhỏ:
"Vấp phải hòn đá nên trượt chân ngã, dù sao em cũng không sao rồi, đừng tức giận nữa nha ông xã." Cô kéo kéo ống tay áo của anh.
Lãnh Mục Hàn không nói gì, chăm chăm nhìn ra cửa sổ. Trên đường tới đây, anh đã rất sợ, sợ cô và con sẽ gặp chuyện không hay.
May mắn là chỉ bị động thai nhẹ, làm anh hết hồn.
Người phụ nữ này đúng là chẳng bao giờ làm anh hết lo được.
"Tiểu Diệp, đừng làm anh lo lắng nữa được không?"
"Biết rồi."
Hơn tám tháng sau.
Diệp Tâm được đưa vào phòng sinh, anh ở phía ngoài mặt mũi tái nhợt.
Chưa bao giờ, anh thấy cô kêu đau kinh khủng như vậy.
Anh chưa từng tin vào thần thánh gì đó, nhưng hôm nay lại chắp tay cầu nguyện.
Đường Mộc Nhiên thấy cảnh này mà thấy hạnh phúc thay cho bạn mình, người đàn ông này đúng là yêu Diệp Tâm đến phát điên.
"Anh thoải mái một chút đi, rồi sẽ ổn cả thôi."
Anh vẫn không có phản ứng, Đường Mộc Nhiên đành mặc kệ.
Một tiếng sau.
Diệp Tâm và đứa bé được đưa ra từ phòng sinh, mẹ tròn con vuông.
Khi đã trở về phòng hồi sức, anh ôm lấy con trai còn đang say ngủ, khẽ vuốt mặt nó thì thầm: "Tiểu tử thối, khiến mẹ con đau như vậy, sau này nhất định phải có hiếu với cô ấy biết không?"
Thằng bé tỉnh ngủ khóc oa oa.
"Khóc à, vậy là con đồng ý rồi nhé."
Ai đó nằm trên giường khó nhọc mỉm cười.
Từ sau khi Lãnh Mục Thiên ra đời, liền chiếm hết sự chú ý của Diệp Tâm, Lãnh Mục Hàn chính là bị thất sủng nặng nề.
Đã thế, tháng đầu tiên còn phải ngủ riêng.
Điển hình một số cảnh boss thất sủng:
1.
"Vợ ơi anh đi làm về rồi, mau ra ôm anh cái đi." Anh vừa bước vào nhà vừa lên tiếng gọi cô.
Ai đó đang cho con ăn trả lời: "Đang bận ôm con."
2.
"Bà xã, tối nay anh muốn "ngủ" với em."
"Không được, Mục Thiên sẽ thức giấc."
3.
"Anh muốn đưa em đi chơi mấy hôm, chỉ có hai ta thôi."
"Thế còn con thì sao?"
"Để vú nuôi nó trông."
"Anh đi một mình đi, không có con thì không có em."
Lãnh Mục Hàn: Lại là Lãnh Mục Thiên cản chuyện tốt của ta, thằng con mất nết.
Cậu bé nào đó nằm cười toe toét.
Tức nước vỡ bờ, anh quyết định tranh sủng.
Tối đó, cô đang ôm con ngủ, anh liền lén đi vào phòng cướp cô đi, đưa về phòng mình.
Đêm đó, có thằng bé giật mình tỉnh dậy khóc đòi mẹ, có cặp vợ chồng tình ái cả đêm.
Lãnh Mục Thiên là cái gì, Diệp Tâm là vợ của ba, đừng hòng cướp.
HOÀN.
[24/06/2018]
LỜI TÁC GIẢ:
Chào các bạn độc giả của Boss sủng vợ!
Khi các bạn đọc đến chương này thì cũng có nghĩa là đã đọc xong bộ truyện này rồi.
Tôi mất nửa năm để hoàn thành một tác phẩm, trong nửa năm này cũng đã từng có lúc mệt mỏi muốn bỏ cuộc.
Nhưng may mắn là các bạn vẫn luôn ở đây, tiếp thêm động lực cho tôi.
Thực ra tôi học văn không tốt, dùng từ chưa được chuẩn, văn phong cứng, nên truyện có lẽ không được mượt, cũng không được hay.
Cảm ơn các bạn rất nhiều, vì vẫn luôn theo dõi tôi, theo dõi truyện của tôi.
Còn nữa, tôi không cho phép bất kì ai chuyển ver truyện của mình, nên nếu các bạn thấy ai mang truyện tôi ra ngoài cầu báo tôi biết.
Love all!
[Sát Sát Story]
Góc pr: Dành cho bạn nào muốn theo dõi tớ trên facebook
1. Tài khoản cá nhân: Sát Sát
2. Page: Sát Sát - Truyện Ngắn