Boss Sủng Vợ: Bảo Bối, Tìm Được Em Thật Không Dễ!

Chương 43: Tin dữ




Tác giả: Trang Nấm

Lúc Diệp Tâm tỉnh lại đã là chuyện của ba ngày sau.

Vừa tỉnh đập vào mắt cô chính là khuôn mặt được phóng đại hết cỡ của Đường Mộc Nhiên.

"Diệp... Diệp Tử, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Tớ lo cho cậu chết đi được..."

Diệp Tâm nhìn bạn khóc nức nở mà cảm thấy buồn cười, cô cũng chỉ là ngất một chút thôi.

"Tớ không sao, mệt quá thôi mà." Cô an ủi để bạn yên lòng, nhưng không ngờ Đường Mộc Nhiên còn khóc to hơn:

"Không sao? Không sao mà ba ngày mới tỉnh?"

"Ba ngày ư? Mình đã ngủ ba ngày rồi sao?" Cô ngạc nhiên hỏi.

"Ừ, bác sĩ bảo cậu mệt quá độ, còn không chịu ăn uống dẫn đến kiệt sức."

Ba ngày rồi, tin tức về anh chắc cũng phải có rồi đúng không?

Diệp Tâm sợ, sợ sau khi hỏi Đường Mộc Nhiên về chuyện của anh, cô ấy sẽ trả lời rằng anh không còn.

Nếu vậy, cô phải sống làm sao đây?

"Mộc... Mộc Mộc à, chuyện đó, vụ tai nạn sao rồi?" Mãi một lúc lâu sau cô mới dám mở lời, lòng đầy mong chờ tin tốt.

Đường Mộc Nhiên thoáng chốc im lặng, cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào bạn mình.

Diệp Tâm thấy biểu hiện này, trong lòng xuất hiện tia hoảng hốt.

"Mộc Mộc, tớ chuẩn bị sẵn tâm lí rồi, cậu cứ nói đi."

Đường Mộc Nhiên nhìn vào mắt Diệp Tâm, thấy trong đó là sự kiên cường thường ngày. Cô hiểu hơn ai hết, cô ấy đang run sợ, chỉ là không muốn biểu lộ ra mặt mà thôi.

"Diệp Tử, nghe xong cậu nhất định phải bình tĩnh nhé. Lãnh Mục Hàn, anh ấy... có khả năng là đã chết rồi."

"Có khả năng là sao? Phải chắc chắn là sống hay chết chứ."

"Trong số những người trên máy bay hôm đó, có xác một người đã nát hết vì bị kẹp, còn một người thì có lẽ đã văng ra ngoài biển, bị cá biển ăn mất rồi." Nói đến đây, chính Đường Mộc Nhiên còn thấy rùng mình, dù là ai trong hai người này cũng đều chết rất thê thảm.

"Ý cậu là..." Giọng Diệp Tâm lạc đi.

"Lãnh Mục Hàn là một trong hai người đó. Người ta tìm thấy xác của trợ lí hay đi bên cạnh anh ta, nhưng không tìm thấy anh ta. Cậu đừng quá đau lòng..." Đường Mộc Nhiên nắm chặt tay Diệp Tâm, cảm giác được tay bạn mình đang run lên.

Người bạn mệnh khổ của cô, dạo gần đây còn chưa nẻo được một nụ cười đúng nghĩa. Nước mắt thì sắp thành dòng sông được rồi.

Chưa bao giờ cô thấy Diệp Tâm khóc nhiều như vậy.

Có một chuyện, cô nhất định phải nói, nếu hôm nay không nói ra, có lẽ sau này cô nhất định sẽ hối hận.

Nhân lúc Diệp Tâm còn đang chầm chậm phân tích câu nói vừa nãy, Đường Mộc Nhiên tiếp tục:

"Diệp Tử, thực ra mình là người nói cho Lãnh Mục Hàn biết cậu đang ở Mĩ, là tại mình, tất cả là tại mình."

"Mình biết từ lâu rồi."

"Hả?" Đường Mộc Nhiên trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Diệp Tâm. Cô đã biết từ lâu, vậy tại sao vẫn giả vờ như không biết?

"Hacker của anh ấy không có khả năng phá khoá của mình nhanh vậy, chỉ có cậu biết mình ở đâu." Cô giải thích.

"Cậu không trách mình sao?"

"Đương nhiên không! Tớ ổn rồi, muốn yên tĩnh một mình, cậu về trước đi."

Đường Mộc Nhiên biết, Diệp Tâm sắp không gắng gượng nổi rồi, cần ở một mình, vậy cô không làm phiền cô ấy nữa. Cô đứng lên rồi đi ra ngoài, để lại Diệp Tâm một mình trong phòng.

Đến khi bóng bạn đã khuất sau cánh cửa, Diệp Tâm mới thở dài một cái, buồn đến thê lương.

Dù đã chuẩn bị tâm lí trước thì sao? Gần như biết kết quả trước thì sao? Không phải cô vẫn đau lòng đó sao?

Vừa nãy vì không muốn làm Đường Mộc Nhiên buồn mà cố chịu đựng, hiện tại đã không còn vướng bận gì nữa, cô có thể thoái mái khóc rồi.

Diệp Tâm khóc, dường như từ nhỏ đến giờ ngoại trừ lúc mẹ cô mất, đây là lần cô khóc dài nhất.

Tại sao? Sao ông trời lại bất công với cô như thế?

Sao lại là anh, bao nhiêu người như vậy sao anh lại nằm trong diện chết thảm nhất, không còn toàn xác?

Nói dối, Lãnh Mục Hàn là kẻ nói dối.

Anh nói cô chỉ cần tin anh, anh sẽ bảo vệ cô cơ mà, sao còn chưa quay lại?

Cô kéo ra sợi dây chuyền từ cổ, ngắm nhìn chiếc nhẫn mà anh tặng.

Sờ lên dòng chữ khắc trên nhẫn, tim cô càng đau hơn.

H <3 T

Lãnh Mục Hàn yêu Diệp Tâm.

Diệp Tâm yêu Lãnh Mục Hàn.

Cô lại lần nữa ngất đi.

Không biết qua bao lâu sau, cô lại tỉnh. Nhìn lên ống truyền đang nhỏ xuống từng giọt nước, cô mới biết rằng mình còn sống.

"Con tỉnh rồi!" Giọng nói trung niên quen thuộc vang lên, không ai khác chính là người cha đáng kính của cô.

Diệp Khắc Sinh đi du lịch khắp nơi, cuối cùng vì cô mà phải quay về.

Mặt ông tràn đầy nỗi lo lắng, khẽ vén mấy sợi tóc xoã xuống khuôn mặt cô.

"Ba... con gái bất hiếu, để người phải lo lắng rồi." Cô ngồi dậy ôm lấy ba mình, máu cũng vì thế mà suýt nữa chảy ngược lên ống truyền.

Diệp Khắc Sinh phải cẩn thận đặt cô nằm lại vị trí cũ. Chưa bao giờ ông thấy con gái mình lại tiều tụy đến mức này.

"Con bé ngốc, lớn rồi vẫn không biết tự chăm sóc cho mình sao?" Ông vừa mắng vừa lau nước mắt trên mặt cô, thương yêu vô cùng.

"Ba, anh ấy, Lãnh Mục Hàn anh ấy..." Cô nấc nghẹn, nói không nên lời.

"Ba biết cả rồi, thằng bé số khổ."

Ông biết, con gái ông đau lòng thế nào. Ông cũng cảm nhận được, cô yêu anh bao nhiêu.

Vốn dĩ ngày trước còn sợ cô không ưng, không ngờ mới một thời gian, tình cảm hai đứa đã sâu đậm như thế. Ông ngoài đau lòng thay cho chúng nó còn có thể làm được gì đây.

"Anh ấy sẽ không về nữa sao? Anh ấy sẽ bỏ rơi con sao ba?" Giọng cô càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy.

Diệp Khắc Sinh đau từng khúc ruột, con rể tương lai của ông ra đi, cũng coi như mang theo một nửa mạng của con gái ông rồi.

"Tiểu Diệp, con cứu như vậy không tốt đâu, Mục Hàn thằng bé mà biết con vì nó không ăn không uống mà ra nông nỗi này sẽ không yên tâm đâu." Ông cố gắng an ủi cô, lấy ra bát cháo muốn cô ăn.

Diệp Tâm mấy ngày liền không có gì vào bụng, đói nhưng chẳng buồn ăn.

"Ba cứ để đó, con sẽ ăn. Ba à, con muốn về nhà của chúng ta."

"Được. Đợi con ăn hết bát cháo này ta sẽ làm thủ tục xuất viện, chúng ta cùng về thành phố B."

Cô ngoan ngoãn nghe lời như trẻ nhỏ, chậm rãi ăn hết bát cháo. Diệp Khắc Sinh nhìn con ăn hết mới an tâm đi ra ngoài, làm thủ tục xuất viện.