Boss Sủng Vợ: Bảo Bối, Tìm Được Em Thật Không Dễ!

Chương 34: Buông tay ngắn, hạnh phúc dài




"Rong biển? Diệp Tâm, não cô rốt cuộc bị úng nước hay sao vậy? Anh Hàn dị ứng với rong biển chẳng lẽ cô không biết? Rốt cuộc cô hiểu anh ấy bao nhiêu?" Mạn Uyển Như tức giận quát um lên, kinh động cả một dãy hành lang, mọi người nhìn hai cô như sinh vật lạ.

Diệp Tâm trầm mặc, cô đời này chưa từng bị ai quát như thế mà để yên cho người ta, nhưng hôm nay cô lại yên lặng đến lạ thường.

Anh dị ứng với rong biển, vậy mà khi nhìn thấy nó vẫn còn uống. Lãnh Mục Hàn, anh là đồ ngốc sao?

"Tôi mãi mãi vẫn không biết anh ấy yêu cô ở điểm nào, cô căn bản chính là không hiểu gì về anh ấy. Từ khi gặp cô đến giờ cũng không biết là đã xảy ra bao nhiêu chuyện, cô nghĩ mình còn đủ tư cách ở bên anh ấy sao?"

Diệp Tâm vẫn im lặng, giờ phút này cô còn có thể nói gì được đây? Nhớ lại hai hôm trước khi cô gặp một bà lão trong bệnh viện, bà ấy đã nói với cô thế này:

"Người yêu thương con ở gần con, sẽ không ít lần vì con mà quên mạng. Buông tay ngắn, hạnh phúc dài!"

Câu nói đó cô cũng chỉ coi là lời của một bà lão lú lẫn, không để tâm lắm. Giờ thì cô tin rồi.

Mới tuần trước, hắn vì cứu cô mà bị thương, hôm nay lại vì cô mà dị ứng với đồ ăn, Diệp Tâm cô chính là khắc tinh của anh.

Buông tay ngắn, hạnh phúc dài là ý nói cô phải rời xa anh thì anh mới được hạnh phúc sao?

Trên đời này thường có nhiều chuyện nực cười như thế, duyên phận khiến bạn yêu thương một người, rồi cuối cùng lại nhận ra người ấy không thuộc về mình.

Nếu đã không nắm được thì nên buông.

Lãnh Mục Hàn, là em hại anh. Từ nay, sẽ không còn ai khiến anh nguy hiểm tính mạng được nữa, em chấp nhận rời đi.

"Cô nói đúng, tôi không có tư cách ở bên anh ấy, sẽ hại chết anh ấy bất cứ lúc nào. Tôi đi! Giúp tôi chăm sóc anh ấy thật tốt."

"Cái này cô không cần lo." Mạn Uyển Như trả lời, giọng nói đã dịu đi đôi chút.

Diệp Tâm xoay người, nước mắt lăn xuống gò má, trái tim co thắt dữ dội.

Ba năm trước, lúc Mộ Tư Hàm phản bội cô, cô cũng không đau như thế này. Cô thế mà lại vì người đàn ông mới quen hơn một tháng kia mà đau lòng như thế.

Không rực rỡ như mặt trời mùa hạ, nhưng đủ để khắc cốt ghi tâm.

Diệp Tâm từ lúc nào lại trở nên đa sầu đa cảm như thế?

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Đường Mộc Nhiên:

"Mộc Mộc, rảnh không? Đến đón tớ!"

Đường Mộc Nhiên ở đầu day bên kia nghe thấy giọng điệu bất thường của cô cũng phải dừng việc gõ máy tính lại.

"Diệp Tử, cậu sao thế? Khóc à?"

"Đến đón tớ rồi tớ kể cho." Cô nói rồi dập máy, không kịp để đối phương có phản ứng. Hiện tại cô cần một người để tâm sự, ngoài Đường Mộc Nhiên ra không còn ai thích hợp.

Chiều tối.

Lãnh Mục Hàn tỉnh lại từ phòng hồi sức, đầu óc vẫn còn choáng váng.

Mấy cọng rong biển khốn kiếp, khiến anh yếu đến mức này.

Nhìn quanh phòng bệnh một lượt, ngoại Mạn Uyển Như ra thì không còn ai hết.

Anh khẽ cựa người, Mạn Uyển Như nghe thấy tiếng động liền tỉnh giấc.

"Anh Hàn, anh tỉnh rồi!" Cô ta nói giọng mừng rỡ.

"Tiểu Diệp đâu?" Anh hỏi.

Nụ cười trên gương mặt cô ta tắt ngúm. Từ quỷ môn quan trở về, người anh tìm đầu tiên vẫn là Diệp Tâm.

"Cô ta hại anh như vậy, anh chưa thấy đủ sao?"

"Là tôi tự nguyện uống? Không liên quan cô ấy." Anh lạnh nhạt.

"Anh thật ngốc!"

Lãnh Mục Hàn không thèm để ý đến lời nói của cô ta, vẫn tiếp tục hỏi: "Diệp Tâm đang ở đâu?"

"Cô ta đi rồi!"