Trong quán bar quá ồn ào, Tần Hạo đành phải ra ngoài nghe máy. Lâm Vũ Nghi nói là muốn ra ngoài mua đồ, nhưng muộn quá không dám đi một mình. Cô ấy hỏi anh có rảnh hay không.
Đương nhiên Tần Hạo rảnh, không rảnh thì cũng phải cố mà rảnh! Anh đồng ý sẽ về trường ngay, khiến Lâm Vũ Nghi cười vui mừng.
Sau đó, khi Tần Hạo quay trở lại quán bar thì Hổ Mập đã đi theo cô gái kia vào phòng.. Gậy Trúc đang ôm hôn một em gái khác. Bánh Nướng thì vùi đầu vào một cô nàng ngực to, vục lấy vục để như một cái đầu heo.
Tần Hạo đành phải ra hiệu khi Gậy Trúc vẫn còn nhìn thấy, ý là anh sẽ chuồn trước.
Gậy Trúc phất tay, ra hiệu anh mau cút đi!
“Ôi giời, mẹ kiếp, thái độ gì vậy! Qua cầu rút ván à!”
Tần Hạo vừa cười vừa chửi một câu, sau đó anh vội vàng chuồn mất.
Anh bắt xe quay trở về trường học. Anh bước xuống xe, nhìn thấy Lâm Vũ Nghi đang đứng đợi một mình trước cổng trường.
“Chị cô đâu?”, Tần Hạo bất giác hỏi một câu.
Lâm Vũ Nghi lắc đầu: “Chị không chịu ra ngoài!”
Tần Hạo không hỏi thêm nữa.
Hai người đi dạo một vòng quanh khu vực trường đại học. Cô ấy mua một chút đồ lặt vặt. Cũng chẳng phải đồ gì cần dùng gấp. Điều này khiến Tần Hạo cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hình như không phải Lâm Vũ Nghi muốn đi mua đồ mà là muốn có anh ở cạnh. Cả đoạn đường dài, họ có cũng chẳng có gì để nói.
Im lặng một hồi lâu, Lâm Vũ Nghi bỗng nhiên lên tiếng: “Tần Hạo, nếu như, tôi nói nếu như tôi và chị đều thích anh thì anh sẽ chọn ai?”
Câu hỏi này thật khiến người ta đau đầu!
Tần Hạo ngây người. Anh hết chịu nổi, hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào. Rõ ràng người ta nói là nếu như, nên nếu anh nói là không chọn cả hai thì cũng không được. Bắt buộc phải chọn một người.
Đúng lúc này, cuộc điện thoại cứu mạng đã tới.
Tần Hạo nhìn thì thấy là số của Hổ Mập. Có lẽ cha nội này không thấy anh, Gậy Trúc cũng không nói gì nên cậu ta gọi anh để hỏi.
Anh vội vàng bắt máy.
“Tần Hạo, cứu mạng em! Xảy ra chuyện rồi! Ối, đừng đánh nữa!”, điện thoại của Hổ Mập bị cắt ngang. Một tiếng ngã bốp vang lên, sau đó là tiếng kêu la thảm thiết của Hổ Mập.
Tần Hạo giật mình, sắc mặt hơi tái.
Lâm Vũ Nghi kinh ngạc nói: “Sao thế?”
“Bạn của tôi xảy ra chuyện rồi, tôi phải đi gấp, cô về trường trước được không?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Tần Hạo không giống như đang đùa khiến Lâm Vũ Nghi dù không muốn cũng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Cô tự bắt xe, quay về trường học.
Tần Hạo cũng vội vàng đi tới Đường Triều.
“Vô lý, cha nội Bánh Nướng có tiền, cũng không giống dạng cậu chủ không trả nổi, không thể bóc bánh không trả tiền được! Huống hồ, trong bar mà làm chuyện đó, hai bên tự nguyện, thường thì không mất tiền mà!”
Vậy thì là chuyện gì chứ?
Tần Hạo không thể giải thích nổi nên không nghĩ nữa. Anh gọi điện thoại cho Bánh Nướng nhưng không gọi được.
Gậy Trúc thì tắt máy.
Lúc này Tần Hạo mới cảm thấy đúng là đã xảy ra chuyện thật rồi.
Khi anh xông vào Đường Triều thì khách khứa đã vãn đi nhiều.
Tần Hạo gọi số của Hổ Mập.
Lần này điện thoại được kết nối.
“Alo, tôi tới rồi, bạn của tôi ở đâu?”
“Phòng 204, mau cút tới đây!”
Một giọng nói lạnh lùng từ đầu kia truyền tới, sau đó điện thoại bị tắt máy.
Tần Hạo cảm thấy hơi nặng nề. Anh có thể nhận ra sự hung hăng trong giọng nói của đối phương.
Tần Hạo tới trước cửa phòng 204. Anh châm một điếu thuốc, rít vài hơi rồi mới gõ cửa.
Cửa vừa mở, Tận Hạo vừa ngậm điếu thuốc vừa nói với giọng mất kiên nhẫn: “Mẹ kiếp, có chút chuyện mà cũng phiền tới ông. Mấy cậu chán sống rồi phải không. Lần nào cũng bắt ông dọn rác, phiền chết đi được!”
Anh vừa bước vào là phải chửi cho hả dạ đã. Đương nhiên, anh chửi là chửi ba anh em Bánh Nướng.
Ba thằng đã bị đập một trận tơi bời. Hổ Mặt bị đánh bầm mũi, sưng mặt. Khuôn mặt múp mỡ trông càng phì nhiêu hơn.
Bị thương nặng nhất là Bánh Nướng. Thằng này bị đánh khá nặng, giờ vẫn chưa bò dậy nổi. Một tên đầu trọc đeo sợi dây xích vàng to bằng ngón tay út ngồi trên ghế sô pha, giẫm chân lên Bánh Nướng, trừng mắt nhìn Tần Hạo: “Mày là đại ca của bọn nó phải không?”
“Đúng vậy. Bọn họ cùng phe với tôi. Mấy vị, có chuyện gì vậy? Có ai có thể giải thích được không!”
Tần Hạo điềm tĩnh nói chuyện. Anh thấy tên đầu trọc đang nghịch một con dao găm. Hắn nghịch rất high, ngay sát cổ Bánh Nướng.
Tên đầu trọc cầm con dao chỉ vào mình: “Mày biết tao không?”
“Ha ha, anh cứ đùa. Ở cái đất Trung Hải này, có ai mà không biết anh chứ!”
Tần Hạo nào biết cái thằng đầu trọc trước mặt này là ma quỷ phương nào. Anh chỉ tiện miệng nói mà thôi.
Tên đầu trọc có vẻ hài lòng với câu nịnh của Tần Hạo. Hắn ngạo mạn nói: “Đại Phi anh mày lăn lộn ở con đường này lâu như vậy mà chưa từng có đứa nào dám gây sự với tao. Vậy mà thằng nhãi này dám chạy tới địa bàn này, chơi gái của tao. Hôm nay tao mà không đánh phế nó, nếu để truyền ra ngoài thì tao theo ông Tứ làm sao được?”
Bây giờ thì Tần Hạo đã hiểu. Cái thằng Bánh Nướng này đúng là xui xẻo. Có lẽ cậu ta đã bước chân trái khi ra khỏi cửa, lại gạ đúng gái đại ca nhà người ta. Cũng có tài đấy chứ!
Tần Hạo liếc nhìn cô gái quyến rũ ngồi bên cạnh tên đầu trọc. Đúng là ngon thật. Bánh Nướng lại chọn thể loại này cơ đấy.
Có điều nói ra thì cũng hợp lý thôi. Đối với loại con gái đã từng chơi qua rất nhiều loại đàn ông như này thì có khả năng lại chưa gặp con gà tơ nào ngây thơ như Bánh Nướng. Nên cô ta mới cảm thấy rung động.
Không biết là thằng Bánh Nướng đã sơ múi được gì chưa.
Tần Hạo gạt tay, tỏ vẻ bất lực: “Đúng là bạn của tôi sai. Điều đó không còn gì để nói. À phải rồi, vậy còn phải người anh em này của tôi thì sao?”
“Hai thằng này bóc bánh không trả tiền. Còn làm bộ làm tịch. Các em ở đây đâu phải chơi miễn phí đâu!”
Sắc mặt Đại Phi càng trở nên âm u hơn.
Bánh Nướng vội vàng nói: “Tôi trả thay cho bọn họ. Ở trong túi của tôi, các người lấy đi!”
Đại Phi giẫm mạnh khiến Bánh Nương kêu la. Cậu ta đã phải chịu cảnh khổ sở như thế này bao giờ đâu. Đối diện với đám côn đồ này thì càng không thể nói lý.
“Món nợ của mày còn chưa tính xong mà đòi ra mặt giúp chúng nó à? Ha ha, còn nói nhảm thì ông sẽ cắt lưỡi mày nhắm rượu đấy!”. ngôn tình tổng tài
Đại Phi quay con dao găm trong tay, múa may quay cuồng khiến Bánh Nưóng không dám nói gì thêm nữa, chỉ dám nhìn Tần Hạo với vẻ hoang mang.
“Ha ha!”
Ấy thế mà lúc này Tần Hạo lại bật cười. Một nụ cười kỳ lạ.
Đại Phi chau mày: “Mày cười cái gì?”
“Tao cười mày ấy. Bản thân vô dụng, không quản nổi người phụ nữ của mình, không quản nổi mồm miệng cô ta, vậy mà còn đổ lên đầu người khác! Thật đúng là nực cười!”
Tần Hạo nói năng không chút khách sáo. Sắc mặt của mười mấy tên côn đồ trong phòng đều trở nên kỳ lạ. Chúng thấy buồn cười nhưng lại không dám cười.
Anh Đại Phi tái mặt, nghiến răng, trừng mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Tần Hạo xen thêm một câu: “Tao thấy do mày không khiến cô ta thỏa mãn đấy! Nhìn bộ dạng lẳng lơ của cô ta kìa! Tao đoán không ít đứa trong đám đàn em của mày ở đây đã nếm thử mùi vị lẳng lơ của cô ta rồi đấy. Tao nói đúng chứ?
Trong phút chốc, có mấy thằng đàn em của Đại Phi tự động lùi lại, sắc mặt chúng không được tự nhiên cho lắm.
Tần Hạo đều để ý thấy cả.