Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 527: C527: Ngủ cùng nhau




Thế này chẳng được, thế kia cũng không xong. Vậy chỉ còn cách thả chó cắn người! Ai dám ép Lâm Vũ Hân kết hôn, anh thả chó cắn chết kẻ đấy.

Tham Long mà biết nó bị anh xem là chó, không biết có nhảy ra cắn chết anh không nữa.

Đúng lúc Tần Hạo đang rầu rĩ, Diệp Thanh Trúc đã chạy vào phòng, nhìn anh cười hì hì.

Anh bực mình hỏi: “Cười cái con khỉ. Lúc này còn cười được?”

Diệp Thanh Trúc bĩu môi đáp: “Sao lại không? Em sắp làm cô dâu rồi, vui vẻ là chuyện bình thường mà!”

Tần Hạo vốn biết tính cô ta vô tư vô tâm như vậy. Thấy Diệp Thanh Trúc cười vui đến thế, Tần Hạo bèn cầm gối đập. Cả hai đánh nhau một lúc thì nằm vật ra giường. Nỗi muộn phiền của Tần Hạo cũng vơi bớt. Nằm trên giường, anh thở dốc.

“Chúng ta làm vậy có ổn không? Lâm Vũ Hân có thể còn đang khóc mà mình lại ở đây ầm ĩ thế này, cảm thấy hơi áy náy!”

Tần Hạo cảm thán.

“Có gì khó đâu. Người xưa có câu, “gạo nấu thành cơm”. Chúng ta chơi trò này là được mà?”

Diệp Thanh Trúc vừa cười ha hả vừa đưa tay cào vào nách anh.

“Đừng đưa ra mấy ý kiến vớ vẩn nữa. Vô nghĩa lắm!”


Tần Hạo đánh vào tay Diệp Thanh Trúc rồi đẩy cô ta sang một bên. Anh ngồi dậy, lại thở dài một hơi.

Diệp Thanh Trúc bất mãn đáp trả: “Gì mà vớ vẩn chứ? Những phụ nữ chưa chồng ở Trần gia thôn đều còn trong trắng đấy. Trần Thu Bình mà biết đối tượng sắp cưới không phải là gái tơ, ha ha, em bảo đảm, có đánh chết anh ta cũng không muốn lấy Lâm Vũ Hân!”

“Cô ấy không còn từ lâu rồi!”, Tần Hạo đảo mắt nhìn Diệp Thanh Trúc. Sau đó, đôi mắt anh bỗng sáng rực: “Ý em là, bây giờ họ vẫn chưa biết chuyện Lâm Vũ Hân không còn trong trắng à?”

“Dĩ nhiên rồi. Bằng không, làm sao họ lại để Lâm Vũ Hân sống ở Trần gia thôn chứ. Phụ nữ đã trao thân cho người nào thì thuộc về người đó. Trần gia thôn có quan niệm truyền thống rất nặng nề. Tuy rằng các trưởng lão muốn hai người kết hôn để sinh ra con cái ưu tú, nhưng nhà trai chắc chắn không muốn lấy người không còn trong trắng về làm vợ. Đặc biệt là người tự đánh giá cao bản thân như Trần Thu Bình!”

Vừa dứt lời, Diệp Thanh Trúc trông thấy sắc mặt khó đoán của Tần Hạo nên không nói thêm gì nữa.

Nói như vậy, anh phải “cắm sừng” Trần Thu Bình trước đúng không?

Tần Hạo suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này. Bây giờ đầu anh đau như búa bổ, không nghĩ ra cách gì cả. Nếu có thể khiến Trần Thu Bình chủ động từ bỏ, các trưởng lão cũng sẽ không làm được gì. Đôi bên đều không đồng ý, miễn cưỡng họ ở bên nhau, người ta không muốn sinh con thì làm sao ép được?

“Em nói xem, phải làm thế nào thì họ mới biết Lâm Vũ Hân không còn trong trắng?”

Tần Hạo đưa mắt nhìn Diệp Thanh Trúc. Cô ta vốn lắm mưu mẹo, bây giờ đang nằm trên giường, hai mắt đảo tới đảo lui, chẳng biết lại đang nghĩ kế gì đây.

Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Diệp Thanh Trúc mới ngồi bật dậy, đoạn cất lời: “Hay là thế này, chơi trò “bắt cóc cô dâu” đi. Bốn người chúng ta tạm thời tổ chức hôn lễ cùng nhau trước. Đợi đến khi động phòng, chúng ta bắt cóc Lâm Vũ Hân về, để anh ngủ với cô ấy trước. Đến lúc ấy, hề hề, bị cướp mất cô dâu ngay trong lễ cưới, anh nói xem, liệu có người đàn ông nào chịu nổi cơ chứ?”

Tần Hạo giật mình, khốn thật, phải làm đến mức ấy à?

Là thù cướp vợ, Trần Thu Bình sẽ liều mạng với anh đấy!

Nhưng nghĩ lại, mẹ kiếp, anh và Trần Thu Bình vốn dĩ đã có thù cướp vợ mà. Tần Hạo không cướp vợ của Trần Thu Bình thì anh ta cũng cướp của anh thôi.

“Được, cứ làm như vậy đi. Mẹ nó, anh sẽ làm cả đám người nhà họ Trần tức chết luôn, ha ha!”

Tần Hạo hạ quyết tâm, ngày mai sẽ đến bàn chuyện này với bên Lâm Vũ Hân. Dù anh có quyết định ra sao thì vẫn cần sự phối hợp từ Lâm Vũ Hân. Nhỡ lúc ấy, Lâm Vũ Hân kiên quyết không làm theo lời Tần Hạo thì anh cũng chẳng thể ép buộc cô. Đến khi ấy, người dân cả thôn sẽ xem Tần Hạo như kẻ thù và hợp lực tấn công anh mất.

Sau khi ngủ một giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy, Tần Hạo bị mấy đứa trẻ vây quanh.

“Anh Tần Hạo ơi, anh kể chuyện cho bọn em nghe đi. Hôm qua anh đã không kể rồi!”

“Phải đấy ạ, cuối cùng Sói Xám có bắt được cừu không anh?”


“Anh ơi, dạy bọn em trò mới với!”

Trong lòng lũ trẻ, anh Tần Hạo đã là người của Trần gia thôn rồi. Bố mẹ của chúng có nói rằng, anh Tần Hạo sẽ kết hôn với chị Diệp Thanh Trúc. Nhà của hai người họ đang trong quá trình xây dựng.

Theo lẽ thường, Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc phải tham gia thiết kế căn nhà mới này của họ.

Nhưng cả hai người lười biếng này đều không bận tâm, còn chẳng buồn đến xem lấy một lần.

Tần Hạo bực mình đáp lời: “Kể con khỉ ấy. Tránh ra hết đi, đừng làm phiền anh!”

Lũ trẻ đều sững sờ.

Anh Tần Hạo làm sao vậy kìa, sao lại hung dữ như thế?

Anh Tần Hạo của lũ trẻ trở mặt vô tình, đã không còn kiên nhẫn với chúng như trước nữa. Lúc này mà còn bảo anh kể chuyện, kể cái quái gì cơ chứ!

Tần Hạo đi được hai bước thì chợt dừng lại.

“Mấy đứa trẻ này, có lẽ đến khi ấy sẽ giúp được mình. Phải rồi, bây giờ vẫn chưa thể qua cầu rút ván.”

Nghĩ đến đây, Tần Hạo bỗng xoay người lại, cười ha hả nhìn lũ trẻ: “Ha ha, đùa mấy đứa tí thôi. Thật là, suýt nữa anh quên hôm nay phải kể một câu chuyện mới. Nào, chúng ta đi thôi, đến đó ngồi nghe anh kể chuyện.”

Lũ trẻ nghe anh nói vậy thì vô cùng vui vẻ. Trẻ con mà, nào có để bụng bao giờ, rất dễ bị Tần Hạo dụ khị. Vừa nghe đến kể chuyện, chúng đều vô cùng háo hức.

Tần Hạo vừa dùng lời ngon ngọt với chúng vừa nghĩ xem làm sao lợi dụng lũ trẻ ranh này. Nghĩ mãi, anh cũng chỉ nghĩ ra một cách.


“Mấy đứa có thích anh Thu Bình không?”

“Thích ạ. Anh Thu Bình siêu giỏi!”

“Anh ấy là thần tượng của em đấy. Em ngưỡng mộ anh ấy lắm!”

Lũ trẻ ríu rít không ngừng. Tần Hạo bèn vẫy tay bảo chúng im lặng, sau đó nheo mắt cười bảo: “Thế mấy đứa có biết kết hôn thì phải làm gì không nào?”

“Biết ạ. Là ngủ cùng nhau!”

“Không đúng, là ăn chung, ở chung, ngủ chung… À mà mẹ em nói là trẻ con không nên hỏi nhiều!”

Tần Hạo hỏi: “Anh Thu Bình lấy vợ, mấy đứa có vui không?”

“Tất nhiên là vui ạ!”

“Phải đấy. Bọn em còn được ăn tiệc nữa. Ha ha!”

Tần Hạo tiếp lời: “Anh nói nghe này. Mấy đứa thích anh Thu Bình như vậy thì phải tiếp đãi anh ấy thật tốt vào lễ cưới đấy nhé. Nhớ kỹ, đến lúc ấy, mấy đứa phải quấn lấy anh Thu Bình, bảo anh ấy kể chuyện. Không kể được chuyện gì hay thì mấy đứa đừng cho anh ấy vào động phòng!”

- -------------------