Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 493: C493: Cứ thế từ biệt




"Trừ phi xung quanh khu vực này có Hộ Sơn Đại Trận trong truyền thuyết? Nếu không phá được trận pháp thì sẽ không tìm thấy lối vào?"

Tần Hạo kinh ngạc hỏi: "Có cần phải quỷ quái như vậy không?"

Trần Lạc Hà kiêu ngạo đáp: "Nếu không thì cậu nghĩ tại sao người ta lại gọi nhà họ Trần là gia tộc võ lâm nổi tiếng sống ẩn dật cơ chứ? Nếu không thì bao nhiêu năm nay cậu nghĩ tại sao chưa từng có người vô tình phát hiện ra chốn bồng lai tiên cảnh kia cơ chứ?"

Nói đến đây thì Tần Hạo không thể không phục. Anh cầm tấm bản đồ, quay lưng bước đi, trong lòng không thể chờ đợi thêm một giây một phút nào nữa.

Sau khi về nhà, Tần Hạo nghiên cứu kỹ lưỡng một hồi, cuối cùng cũng khoanh vùng được phạm vi, vị trí của Trần gia thôn. Sau đó, Tần Hạo cũng bắt đầu đi chuẩn bị.

Đầu tiên là về mặt nhân sự!

Một người ngoài như anh đột nhập vào khu vực lạ lẫm này, nếu như không có người biết đường dẫn đi thì sẽ cực kì nguy hiểm.

Diệp Thanh Trúc chính là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng cô gái này xuất quỷ nhập thần, giờ cũng không biết là đang ở đâu.

Tiếp đến là trang bị!

Trần Lạc Hà đã nói về sự thần bí của Trần gia thôn như vậy thì chắc chắn là phải có lí do. Mặc dù cũng không quá tin nhưng chuẩn bị kỹ một chút thì chết ai. Lần trước anh cũng đã đối phó với hai cao thủ nhà họ Diệp bằng lựu đạn của Oanh Oanh còn gì.

Tiếp nữa, những người phụ nữ ở Trung Hải, còn cả tập đoàn Triều Dương cũng phải sắp xếp một chút.

Sau khi thu thập kha khá đầu mối, Tần Hạo lập tức hành động.

Về việc trang bị, chỉ cần tìm Long Tứ là xong ngay. Diệp Thanh Trúc mặc dù không dễ tìm nhưng giờ cô ấy đang ở Trung Hải, có lẽ vẫn chưa đi xa, cũng có khi một ngày đẹp trời cô ấy lại tự mình chui ra. Điều phiền phức duy nhất chính là mấy người phụ nữ ở Trung Hải, anh phải nói với họ thế nào đây?


Không làm thì thôi chứ đã làm thì phải làm cho tử tế nên Tần Hạo quyết định sẽ mở một cuộc họp.

Tần Hạo lập tức gọi điện thoại cho Lăng Ngạo Tuyết. Cô hoa khôi cảnh sát vừa mới đồng ý làm bạn gái anh này hiện giờ có lẽ đã chính thức đi làm.

Tần Hạo quyết định sẽ nói trực tiếp với cô ấy.

Anh lái xe đến Cục công an, Lăng Ngạo Tuyết đã ở cổng chờ anh.

Sau khi gặp anh, Lăng Ngạo Tuyết nhìn anh mỉm cười ngọt ngào. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của những người đồng nghiệp, Lăng Ngạo Tuyết bước tới giúp Tần Hạo chỉnh đốn lại trang phục.

Đồng nghiệp của Lăng Ngạo Tuyết xì xầm, mặc dù họ sớm biết quan hệ giữa hai người không đơn giản, nhưng khi thực sự thấy hai người công khai sánh bước bên nhau như tình nhân thì vẫn ngạc nhiên như thường.

"Ơ? Đây là gì vậy? Cái vết này ở đâu ra thế?"

Lăng Ngạo Tuyết trong lúc chỉnh đốn lại trang phục cho Tần Hạo lại nhìn thấy vết cắn trên cổ.

Về vấn đề này thì Tần Hạo đã nghĩ ra cách ứng phó.

"Bị một người phụ nữ cắn!"

"Hứ, em có cắn anh đâu!", Lăng Ngạo Tuyết hơi đỏ mặt, trợn mắt nhìn anh.

Tần Hạo ngượng ngùng đáp: "Không phải anh nói em cắn. Hôm qua trong lúc anh lái xe về nhà thì gặp một đám lưu manh trêu ghẹo một cô gái. Cô gái kia vô cùng sợ hãi. Cô ấy không kịp quan sát, cứ há miệng ra là cắn người, tưởng nhầm anh là gã lưu manh trêu chọc cô ấy".


Lăng Ngạo Tuyết là ai? Một cô cảnh sát. Nghe Tần Hạo đứng đó bịa chuyện, cô cảm thấy rất buồn cười. Cô cắt lời anh: "Được rồi đấy, em cũng lười chẳng muốn hỏi anh. Dù sao em cũng thừa biết anh là kiểu người nào. Nói đi, hôm nay đến tìm em không phải đơn giản là muốn tới đưa em đi chơi chứ!"

Tần Hạo chỉ cảm thấy có một cô bạn gái là cảnh sát cũng khá bi thảm, nói dối gì cũng vô dụng!

"Có lẽ anh sẽ phải đi khỏi đây một thời gian. Cho nên, anh tới nói với em một tiếng, để em không nghĩ anh cố tình không tới tìm em!"

Tần Hạo nói xong liền thận trọng quan sát nét mặt Lăng Ngạo Tuyết.

Lăng Ngạo Tuyết không hề có chút phản ứng thái quá nào, cô chỉ hơi ngạc nhiên. Sau khi nghe Tần Hạo nói, cô cau mày hỏi: "Khi nào anh về?"

"Cái này, anh cũng không chắc lắm. Có điều, anh chắc chắn sẽ cố gắng quay về sớm nhất có thể. Anh biết có em ở đây đợi anh nên anh nhất định sẽ quay về!"

"Vậy anh cứ đi đi, đừng rề rà nữa. Có điều, anh nhất định phải về sớm, nếu không thì..."

Lăng Ngạo Tuyết nói rồi đột nhiên không nói tiếp nữa. Dường như hơi xấu hổ nên cô hơi cúi đầu xuống.

Tần Hạo cảm thấy rất kì lạ nên truy hỏi: "Nếu không thì sao?"

"Nếu mấy năm anh mới quay về thì em, em... lúc đó đã già rồi. Năm nay em đã hai mươi lăm tuổi, nếu muộn vài năm nữa thì sẽ thành gái quá lứa, sẽ không còn xinh đẹp nữa!"

Lăng Ngạo Tuyết cúi thấp đầu, đá hòn đá nhỏ bên đường, cảm thấy vô cùng xấu hổ.


Đây chính là những lời lãng mạn nhất mà một người có tính cách cứng cỏi như Lăng Ngạo Tuyết có thể nói ra.

Tần Hạo nghe xong thì như trở nên ngây dại.

"Không đâu, trong tim anh em mãi mãi đẹp như thế này!"

Tần Hạo không kìm được mà vươn tay ra ôm eo cô. Dù cách một lớp cảnh phục nhưng dường như anh vẫn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể cô.

Thực muốn 'ăn' cô gái này mà!

Lăng Ngạo Tuyết hiếm khi để lộ dáng vẻ này trước mặt đàn ông, khiến cho mấy người đồng nghiệp đang thò đầu ra hóng chuyện cũng bị dọa cho hết hồn. Rất nhiều người đang thầm cảm thán vì cặp đôi này.

"Này, Lăng Ngạo Tuyết đó thực sự đã rơi vào lưới tình rồi!"

"Con gái một khi đã yêu thì IQ sẽ giảm nghiêm trọng, quả nhiên là đúng thật!"

"Cái này thì liên quan gì đến IQ?"

"Lẽ nào cô cũng mù rồi sao? Nhìn cổ tên kia mà xem, mẹ nó, rõ ràng là vết cắn của phụ nữ. Vậy mà không biết tên đó nói gì khiến Lăng Ngạo Tuyết còn không cả nổi giận!"

"Anh đang đùa sao? Nhỡ chính Lăng Ngạo Tuyết cắn thì sao? Ai biết hôm qua họ làm chuyện gì?"

"Ừ cũng phải, khụ khụ!"

"..."

Lăng Ngạo Tuyết bị ôm chặt trước mặt nhiều người quen như thế này nên cũng khá ngại ngùng. Nhưng cô cũng biết đây có thể là lần cuối được Tần Hạo ôm trước khi anh đi, cho nên cô lại thấy không nỡ.


Nhưng Lăng Ngạo Tuyết trước giờ không bao giờ thể hiện những cảm xúc yêu đương lên mặt. Rõ ràng là trong lòng vô cùng quyến luyến nhưng lại không nói ra mà vẫn cứng rắn y như một người đàn ông.

"Được rồi, đi đi. Em còn có việc bận, khi nào về nhớ mua quà cho em, nếu không em sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa!"

Lăng Ngạo Tuyết nhẹ nhàng gỡ tay Tần Hạo ra, giả vờ nghiêm túc nói.

Tần Hạo nghiêm túc gật đầu, sau đó đột nhiên đến gần rồi khẽ hôn lên môi cô rồi mới quay lưng rời đi.

Lăng Ngạo Tuyết ngơ ngẩn đứng đó, tay khẽ chạm lên môi, ánh mắt nhìn theo chiếc xe đang đi xa dần. Cô cứ đứng như thế hồi lâu.

Tần Hạo lái xe quay về nhà. Đầu tiên anh cố tìm mọi cách để làm mờ đi vết cắn trên cổ, sau đó mới đi đến công ty.

Đợi đến lúc tan làm anh mới nói với Thẩm Giai Oánh: "Tối nay em đi tới chỗ anh với anh một lát, anh có việc muốn nói với em!"

Oanh Oanh và Yên Yên đều có mặt ở đó, nghe thấy lời này thì Oanh Oanh kinh ngạc hỏi: "Wow, có thật là chỉ nói chuyện không hay là muốn người ta dọn qua đó ở luôn?"

Thẩm Giai Oánh đỏ mặt, lườm Oanh Oanh một cái. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Hạo không giống đang nói đùa nên cô gật đầu.

"Còn hai người nữa, đến cùng là tốt nhất!"

Tần Hạo lại nói với hai chị em Oanh Oanh.

"Tôi cũng có phần à? Không phải chứ? Tôi còn chưa đồng ý làm 'quý phi' của anh. Không được, tôi không đi, nếu không chính thức phong tôi là quý phi nương nương thì tôi tuyệt đối không đi!"

Oanh Oanh cứ như một kẻ thần kinh, bày ra vẻ mặt không cam tâm, không hợp tác.

- -------------------