Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 491: C491: Không hề thú vị




Oanh Oanh trong lòng vui như nở hoa, hiếm khi cô thấy Thẩm Giai Oánh mở miệng ra mắng người. Hơn nữa, người mà cô đang mắng chính là người đàn ông cô yêu nhất. Nếu để Thẩm Giai Oánh biết tên khốn mang tiểu tam vào công ty làm xằng làm bậy trong thang máy kia chính là Tần Hạo thì không biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào.

Tần Hạo nhắm mắt nhắm mũi nói: "Được rồi, mọi người cũng nghỉ sớm đi. Anh chỉ ghé qua xem mọi người thế nào vì sợ em đợi thôi. Thôi anh về nhé!"

Thẩm Giai Oánh quay đầu lại nhìn anh với vẻ lưu luyến không rời nhưng rồi cũng không nói gì cả mà chỉ gật đầu.

Tần Hạo thấy vậy thì ba mươi sáu kế kế chuồn là thượng sách, tránh để Thẩm Giai Oánh nhận ra vẻ ngượng ngùng của anh.

Còn chuyện gì xảy ra sau khi anh đi khỏi thì anh cũng chẳng quan tâm.

Oanh Oanh cái con người này cứ rảnh rỗi là lại thích trêu đùa người khác. Có lẽ cô ấy chỉ đùa thôi, cố tình nói cho anh nghe những lời đó còn sau khi anh đi khỏi cũng sẽ không nói cho Thẩm Giai Oánh biết chân tướng sự việc.

Còn về việc ngày mai Thẩm Giai Oánh có đến công ty tra hỏi không thì anh không lo được.

Dù gì anh cũng không định giấu chuyện giữa anh và Lăng Ngạo Tuyết, sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt.

Nếu đã hứa hẹn với con gái nhà người ta thì phải có can đảm nhận!

Vừa rời khỏi nhà Thẩm Giai Oánh, anh đi về biệt thự của Lâm Vũ Hân để ngủ. Nhưng vừa lên xe chuẩn bị lái đi thì bất ngờ gặp một cô gái ăn mặc trang điểm nhìn rất lố lăng đứng ở bên đường.

Tần Hạo kinh ngạc, trong lòng thầm nhủ bây giờ mấy cô gái đứng đường đều thoáng như vậy sao?

Cô ta chủ động mở cửa, leo lên xe.


"Xin lỗi cô, tôi không phải kiểu người đó, không làm ăn với cô đâu!"

Tần Hạo hiên ngang lẫm liệt vừa nói vừa nhìn cô gái không mời mà đến này.

Nói không thích là không thích, lời này là thật. Chỉ là tạo hình kiểu này đúng là không hợp khẩu vị Tần Hạo.

Ai ngờ cái cô đầu xanh đầu đỏ này quay đầu lại, mặt đầy oán trách nói: "Được thôi, cái đồ vô lương tâm này, ăn sạch người ta rồi lại không chịu thanh toán!"

Tần Hạo vừa nhìn rõ mặt cô gái kia thì sững sờ thốt lên: "Sao lại là em?"

Cái cô gái trang điểm kì dị này lại chính là Diệp Thanh Trúc!

Tần Hạo thật không ngờ cô ấy lại tự tìm đến chỗ anh. Hơn nữa, lại đến vào lúc nửa đêm như thế này.

Diệp Thanh Trúc mặt đầy vẻ ấm ức, đáp: "Sao lại không thể là em? Anh cướp mất đêm đầu tiên của người ta rồi thì vứt người ta sang một bên, không thèm sờ đến nữa. Đúng là cái đồ vô lương tâm, nếu không phải em tự đến tìm anh thì có phải anh sẽ không bao giờ đến tìm em nữa?"

Người đã từng thét ra lửa khiến cả thành phố Yến Kinh phải sợ như Diệp Thanh Trúc trong mắt nhiều người chính là một nữ hào kiệt. Nhưng bây giờ cô ấy lại đang diễn vai oán phụ chốn khuê phòng, đúng là khiến người khác được mở rộng tầm mắt.

Tần Hạo thực sự không ngờ cô ấy lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cũng không biết cô ấy làm vậy là có ý gì. Anh không cho rằng cô gái này sau khi bị anh cướp mất đêm đầu tiên thì lại 'thòm thèm' nên cố tình đến đây tìm anh.

Đương nhiên, cũng không phải là không có khả năng này. Với tính cách còn phóng đãng hơn cả Oanh Oanh thì Diệp Thanh Trúc vẫn có thể làm ra việc như vậy.

Tần Hạo đều khá bó tay với hai cô gái bất trị này. Cách duy nhất để đối phó với họ chính là phải vô liêm sỉ hơn cả họ. Cho nên, Tần Hạo đáp: "Được thôi, vậy giờ đại gia đây sẽ bù đắp cho em. Hi hi, hình như anh cũng chưa từng chơi 'thú nhún' trên xe, hay là chúng ta thử tý đi!"

Kiểu tóc kì dị như bị ném bom cùng với cách ăn mặc của Diệp Thanh Trúc càng khiến Tần Hạo khó lòng chấp nhận. Nhưng bởi vì anh chưa từng thử cảm giác này nên cũng muốn thử tìm một chút hương vị mới mẻ.

"Phì phì phì, thật không hổ là đệ tử tốt của Trần sư phụ, người đàn ông tốt của Lâm Vũ Hân. Ở cái chỗ bé tin hin như Trung Hải này mà vẫn sống vui vẻ phong lưu như vậy được!"

Diệp Thanh Trúc đột nhiên đổi giọng mỉa mai.

"Lâm Vũ Hân giờ đây đang ở nơi rừng thiêng nước độc. Nếu cô ấy biết người đàn ông mình ngày nhớ đêm mong đến cứu mình ngày ngày ở bên người phụ nữ khác, không hề có chí tiến thủ, thậm chí còn quên mất cô ấy rồi thì không biết Lâm Vũ Hân sẽ đau lòng thế nào đây. Haizz, có lẽ em nên tìm cơ hội về nhà họ Trần nói với cô ấy rằng cô ấy đã nhìn nhầm người, để cô ấy sớm bỏ ý niệm đó mà yên tâm gả cho người ta rồi!"

Tần Hạo vừa nghe vậy thì sững sờ, gả cho người ta?

"Gả cho người ta cái gì chứ?"

Diệp Thanh Trúc khinh bỉ liếc anh một cái, kênh kiệu nói: "Cô ấy gả cho ai thì cũng liên quan gì đến anh? Anh cứ yên tâm làm ông chủ tập đoàn của anh đi, hôm nay ngủ với cô này, ngày mai ngủ với cô khác, hôm sau nữa thì chơi ba người. Cuộc sống mới vui vẻ làm sao!"


Tần Hạo vừa nghe những lời chua chát này thì lập tức nổi giận, anh lườm Diệp Thanh Trúc, phẫn nộ đáp: "Bớt cà khịa đi, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến em!"

Diệp Thanh Trúc giận dữ đáp: "Sao lại không liên quan đến em? Dù gì anh cũng là người đàn ông của em mà em còn không được nói sao!"

Diệp Thanh Trúc lại coi Tần Hạo là người đàn ông của mình. Tần Hạo nghe vậy thì không khỏi ngẩn người, trong lòng có một cảm giác rất kì lạ.

Ai ngờ cảm giác được người khác công nhận vừa được hình thành thì đã ngay lập tức bị Diệp Thanh Trúc dập tắt.

"Có điều, đó là trước đây, bây giờ thì không phải vậy nữa. Thứ phế vật như vậy Diệp Thanh Trúc đây không cần nữa. Anh cứ tận hưởng cuộc sống của mình đi nhé, vĩnh biệt!"

Nói rồi, Diệp Thanh Trúc như thể thực sự tức giận, mở cửa xe rồi đi ra ngoài, sải bước nhanh về phía trước.

Tần Hạo ngơ ngẩn, sau đó lập tức lái xe đi theo. Hai người một người đi xe, một người đi bộ, từ từ nhích lên trên con đường.

"Này, đừng làm loạn nữa, lên xe đi!"

Tần Hạo hạ kính xe, hét gọi Diệp Thanh Trúc.

Diệp Thanh Trúc không thèm để ý đến anh, rảo bước đi nhanh, không còn có vẻ đáng thương như vừa nãy.

"Lâm Vũ Hân rốt cuộc định lấy ai? Sao đang yên đang lành lại muốn lấy chồng? Là người nhà họ Trần ép cô ấy sao? Rốt cuộc là có chuyện gì? Em lên xe nói rõ cho anh!"

Diệp Thanh Trúc vẫn không để ý đến anh.

Tần Hạo tức đến nỗi dừng xe lại, xuống xe kéo cô gái tính tình quái gở này lại, lôi vào trong xe.

Diệp Thanh Trúc cũng thật kì lạ, cô không hề phản kháng, cứ để mặc cho Tần Hạo lôi mình vào trong xe. Sau đó cô cười hi hi nhìn anh.


"Nói đi!"

"Nói gì mà nói? Anh chỉ nói được mà không làm được sao? Thật là vô dụng!"

"Rốt cuộc em muốn anh phải làm sao mới chịu nói cho anh biết?"

Tần Hạo cảm thấy như trong đầu mình có tiếng nổ uỳnh oàng. Hôm nay quả thực là một ngày bận rộn, lúc thì có chuyện với cô này, lúc lại có chuyện với cô kia, bây giờ lại có thêm một chuyện đau đầu khác. Trong khoảnh khắc này, Tần Hạo đột nhiên lại cảm thấy ngưỡng mộ đám người độc thân, ít nhất thì họ cũng được bình yên.

"Thật là vô dụng, đến con gái mà cũng không biết dỗ. Nếu dỗ không được thì nên dùng hành động thực tế chứ nhỉ?"

Diệp Thanh Trúc hai tay ôm trước ngực, ánh mắt khinh bỉ nhìn Tần Hạo.

Tần Hạo nghiến răng đáp: "Em đúng là đang đùa với lửa rồi, ép anh phải không?"

"Anh không dám sao?"

"Không phải không dám, chỉ là ông đây không hứng thú với tạo hình này của em!"

Diệp Thanh Trúc khinh bỉ nhìn anh một cái, sau đó sờ lên đỉnh đầu mình, gỡ cái kiểu tóc kì quái của mình ra rồi bực bội nói: "Đúng là không biết thưởng thức, không có tý thú vị nào!"

- -------------------