Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 489: C489: Không thể nào




"Hả? Ngày kỷ niệm nửa năm?"

Tần Hạo trong lòng cảm thấy rất buồn cười. Từ lúc nào mà nửa năm cũng phải kỷ niệm vậy?

"Hôm nay không nhiều việc, em đã xử lý xong hết rồi. Tối nay anh ở bên cạnh em được không?"

Thẩm Giai Oánh mạnh dạn bước lên phía trước khẽ ôm lấy Tần Hạo, thì thầm bên tai anh.

"Được chứ!"

Tần Hạo sao có thể từ chối được cơ chứ? Nhưng hôm nay thực sự anh không có tâm trạng. Vừa nãy việc của Lăng Ngạo Tuyết hơi bất ngờ, đến bây giờ trong lòng anh vẫn còn lo lắng không biết giờ Lăng Ngạo Tuyết đã bình tĩnh lại chưa!

Thẩm Giai Oánh không phát hiện ra sự khác lạ của Tần Hạo, cô vui vẻ nói: "Vậy chúng ta đi thôi, đi ăn cơm trước. Trưa nay em còn chưa ăn gì, bây giờ cũng đói rồi!"

Làm loạn cả nửa ngày, vội vã gọi anh về chỉ là để đưa cô ấy đi ăn, Tần Hạo quả thực khóc không được cười không xong. Nhưng đứng trước tình cảm sâu đậm của Thẩm Giai Oánh, anh không biết phải nói gì mới được!

Hai người rời khỏi công ty.

Nhân viên của công ty nhìn thấy hai vị lãnh đạo thân thiết cùng ra ngoài như vậy, ai nấy đều không khỏi ngưỡng mộ cuộc sống của Tần Hạo.

Nhìn mà xem, cuộc sống của người ta như thế nào đây?

Hôm nay đi với cô này, ngày mai đi với cô kia mà cô nào cô nấy đẹp như tiên. Đúng là khiến người ta đỡ không kịp. Đám dân thường như bọn họ chỉ có thể làm công ăn lương cho Tần Hạo mà thôi!

Đều là con người, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?


Hai người Tần Hạo ăn cơm xong, Thẩm Giai Oánh lại kéo anh đi xem phim rồi đi chơi đến tận hơn chín giờ tối.

Thẩm Giai Oánh cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác lạ của Tần Hạo, anh cứ lơ đãng như người mất hồn. Thấy vậy, Thẩm Giai Oánh hỏi: "Anh sao vậy? Hình như anh có tâm sự gì đó?"

Tần Hạo nghĩ ngẫm, vẫn nên nói thật thì hơn. Anh nói: "Anh có một người bạn, có lẽ hôm nay người đó gặp phải chút chuyện nên anh hơi lo lắng!"

Thẩm Giai Oánh ngẩn người ra một lát, sau đó có chút trách móc, nói: "Sao anh không nói sớm, anh mau đi xem xem bạn anh thế nào. Ở chỗ em cũng chẳng có việc gì, thế mà anh còn sợ em giận! Thật là! Em đâu phải kiểu người nhỏ nhen như vậy!"

Tần Hạo hơi xấu hổ, trong lòng thực sự có chút cảm động. Anh ôm Thẩm Giai Oánh hồi lâu rồi mới nói: "Anh sẽ tới xem cô ấy thế nào rồi quay lại ngay, đợi anh nhé!"

Thẩm Giai Oánh vội vã đẩy anh ra, nói: "Mau đi đi, có chuyện gì thì gọi điện cho em!"

Tần Hạo gật đầu, nhất quyết đưa Thẩm Giai Oánh về nhà rồi mới lái xe đến nhà Lăng Ngạo Tuyết. Anh mở cửa nhà cô ấy ra nhưng không thấy ai, Tần Hạo vội vã gọi điện thoại cho cô nhưng cũng chẳng ai nghe máy!

"Không phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?"

Tần Hạo trong lòng càng thêm lo lắng. Anh suy nghĩ hồi lâu cũng không biết đi đâu tìm cô.

"Nếu cô ấy không sao thì sẽ đi đến nơi nào nhỉ?"

Tần Hạo cố gắng hồi tưởng lại những địa điểm đáng nhớ khi hai người ở bên cạnh nhau.

Nghĩ đến nát óc mà anh cũng không nghĩ ra nơi nào. Đang lúc anh lo muốn chết thì có người gọi điện thoại tới.

Là Lăng Ngạo Tuyết.


"Anh có thể đến đón tôi được không?"

Giọng Lăng Ngạo Tuyết rất lạnh lùng.

Nghe thấy giọng Lăng Ngạo Tuyết, Tần Hạo trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cô ấy không sao là được rồi, sau đó anh lập tức hỏi địa chỉ của cô rồi vội vã lái xe đến đó.

Lúc tìm thấy Lăng Ngạo Tuyết, cô ấy đang ngồi ở quảng trường mà hôm nay đã đi qua. Cô ấy đang ngồi thẫn thờ trên một băng ghế đá.

Tần Hạo bước chầm chậm về phía cô. Lăng Ngạo Tuyết ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.

Lần này, ánh mắt cô không còn như lúc ban sáng nữa.

Trong mắt Lăng Ngạo Tuyết thoáng chút u sầu, lại chan chứa tình cảm. Nhưng những thứ đó dường như đang bị đè nén lại. Đôi mắt của cô khiến người ta không khỏi đau lòng khi nhìn vào.

Tần Hạo lê bước chân nặng nề bước tới bên cạnh cô. Anh cắn răng rồi mạnh mẽ ôm cô vào lòng.

"Ngạo Tuyết!"

Động tác của Tần Hạo khiến Lăng Ngạo Tuyết đứng hình. Hai tay cô thõng xuống, toàn thân bất động.

Từ sau khi rời khỏi tập đoàn Lăng Thị, cô đã dựa vào đôi chân của mình, từng bước từng bước đi tới đây. Trên đường đi, cô đã nhớ ra rất nhiều chuyện.

Nhớ lại người đàn ông khiến người ta không dám yêu quá sâu đậm nhưng cũng không thể nào từ bỏ. Cô cũng nhớ lại từng chuyện từng chuyện lúc cô mất trí nhớ, Tần Hạo đã ở bên cạnh cô.


Cô vừa cười vừa khóc cứ như một người mắc bệnh thần kinh. Đến tận bây giờ cô mới bình tĩnh được một chút. Thế nhưng, vừa nãy khi nhìn thấy Tần Hạo, cô cảm thấy như thể một hòn đá lớn vừa được ném xuống tâm hồn bình lặng như hồ nước của mình, tạo nên những đợt sóng lớn.

Tần Hạo nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: "Có phải em đã nhớ ra anh rồi không?"

"Ừm!"

Lăng Ngạo Tuyết cắn răng, trong lòng xúc động đến nỗi muốn khóc thật to mà chính cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy.

Tần Hạo lại hỏi tiếp: "Vậy có phải em cũng đã nhớ ra tình cảm em dành cho anh trước đây?"

"Em...", Lăng Ngạo Tuyết trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất lo lắng. Cô đang suy nghĩ Tần Hạo hỏi như vậy rốt cuộc là muốn nói gì.

Rồi bỗng nhiên, Lăng Ngạo Tuyết cảm thấy rất sợ.

Tần Hạo dịu dàng nói: "Không có gì phải băn khoăn cả. Bản thân em nghĩ thế nào thì cứ nói như vậy!"

Lăng Ngạo Tuyết hơi hé miệng, không thể nói ra câu nào, nước mắt cô chầm chậm rơi xuống rồi chảy vào khóe miệng, vị mặn chát.

"Nếu em không nói thì để anh nói!"

Tần Hạo từ từ thả Lăng Ngạo Tuyết ra một chút, hai tay nâng mặt Lăng Ngạo Tuyết, để cô nhìn thẳng vào anh.

"Nhìn anh đi!", Tần Hạo nói như ra lệnh, khiến cho ánh mắt Lăng Ngạo Tuyết không thể né tránh được nữa.

"Anh tuyên bố từ bây giờ trở đi, em là của anh. Anh muốn em làm người phụ nữ của anh, em không có tư cách từ chối, cũng không thể từ chối. Anh biết đối với em việc đưa ra lựa chọn là một quyết định khó khăn. Vậy thì hãy để anh làm tất cả!"

Giọng nói của Tần Hạo nghe rất kiên định khiến Lăng Ngạo Tuyết thẫn thờ.


"Em không cần phải khó xử nữa, bởi vì em là bị anh ép nên mới đáp ứng yêu cầu vô lý của anh. Em đã bị anh bắt cóc, ha ha!"

"Đúng vậy, em bị anh bắt cóc, cho nên em không thể nào phản kháng được, đành phải đồng ý yêu cầu vô lý của anh!"

Lăng Ngạo Tuyết cuối cùng cũng không kìm nén được nữa mà bật khóc nức nở.

Yêu hay không yêu, đôi khi để ra quyết định này thực sự còn đau khổ hơn cả việc mặc kệ tất cả.

"Vậy thì được rồi. Sau này, em sẽ không phải đau đầu vì việc này nữa!"

Tần Hạo khẽ mỉm cười, ôm lấy cô hoa khôi cảnh sát trước mặt.

Lăng Ngạo Tuyết như thể nghe hiểu những lời anh nói, ngoan ngoãn để cho anh ôm, không động đậy. Một lúc lâu sau, cô mới hơi nhúc nhích để thoát khỏi vòng tay của anh.

Nhìn lại cách ăn mặc của mình, Lăng Ngạo Tuyết cảm thấy rất không quen. Thấy Tần Hạo nhìn mình cười, mặt cô thoáng ửng đỏ, nói: "Sao hôm nay em lại mặc bộ đồ này cơ chứ!"

"Em quên rồi sao?", Tần Hạo có chút kinh ngạc. Đừng nói là cô ấy nhớ ra chuyện lúc trước thì lại quên chuyện lúc sau đấy nhé?

Lăng Ngạo Tuyết lắc não nghĩ lại một lát, chợt nghĩ ra hành động hoang đường của mình lúc sáng, cô lại càng thấy ngại ngùng hơn. Cô cúi gằm mặt xuống, lí nhí nói: "Anh biết mà, em của thời điểm trước ngày hôm nay không phải em thực sự! Tính cách em không phải vậy!"

"Ha ha!"

Tần Hạo không nhịn được mà cười thành tiếng, ôm lấy cô gái đáng yêu này, nói: "Không cần biết em như thế nào thì đó vẫn là em. Dù thế nào anh cũng thích em, vậy là được rồi!"

Lăng Ngạo Tuyết lại càng xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống.

Cô không thể nào tưởng tượng nổi tại sao mình lại mặc một bộ đồ học sinh rồi chạy ra ngoài. Hơn nữa, chân còn mặc quần tất màu da. Nếu là trước đây thì việc này là không thể.

- -------------------