Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 448: C448: Xem thường




Tần Hạo choàng mở mắt, anh bỗng cảm thấy hơi mơ hồ, trước mặt anh là gương mặt vừa phẫn nộ vừa khinh bỉ của Lăng Ngạo Tuyết. Quần áo của cô ấy vẫn chỉnh tề, trên gương mặt cũng không hề có vẻ gì là vừa nếm 'trái cấm'.

Hóa ra, lúc nãy Tần Hạo nằm mơ!

"Lẽ não, trong tiềm thức mình là một kẻ như vậy sao?"

Tần Hạo bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ bản thân. Đây đã là lần thứ hai anh mơ thấy một giấc mơ như vậy rồi, lần trước là với Lâm Vũ Nghi.

Lẽ nào Tần Hạo chính là một người như vậy? Hay là, đây chỉ là một giấc mơ mà thôi?

Chắc chắn đó chỉ là một giấc mơ, Tần Hạo không thèm suy nghĩ nhiều nữa.

"Gì mà cô nhìn tôi ghê vậy?", thấy nét mặt ngày càng lộ rõ vẻ thù ghét của Lăng Ngạo Tuyết, Tần Hạo chột dạ hỏi.

Lăng Ngạo Tuyết quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Đến rồi, xuống xe!"

Tần Hạo không nói hai lời, mở cửa xe nhảy xuống.

Trong phòng thẩm vấn, Tần Hạo ngồi đó giống y như một phạm nhân còn Lăng Ngạo Tuyết thì nhìn anh chòng chọc. Sau khi khai báo các thông tin cơ bản như tên, tuổi, thẻ căn cước thì không ai hỏi han gì anh nữa. Một mình Tần Hạo ngồi đó như một kẻ ngốc chờ người đến xử lý.


Bỗng dưng Tần Hạo thấy mình thật là ngốc, lại còn tự nguyện tự giác phối hợp đi đến đây. Đây là lần thứ hai anh đến đây, cả hai lần lại còn bị thẩm vấn bởi cùng một người.

Lăng Ngạo Tuyết nhìn cái tên trên thẻ căn cước thì bỗng thần người ra.

"Tần Hạo, hình như nghe hơi quen quen!"

"Còn nhớ lần trước Hướng Dương cũng từng nhắc đến người này với mình. À, đúng rồi, mình còn từng gặp anh ta ở bệnh viện".

Lăng Ngạo Tuyết thầm nghĩ vậy, xua tan đi chút nghi ngờ đang nhen nhóm trong lòng.

Tần Hạo còn đang mải nghĩ tại sao mình lại ngủ mất, và giấc mộng kì lạ kia là thế nào. Lẽ nào trong tiềm thức, anh thực sự muốn lên giường với Lăng Ngạo Tuyết?

Như vậy thì gian ác quá!

Tần Hạo cho rằng mình không phải người như vậy, nhưng có rất nhiều chuyện lại không giống với những điều anh tưởng tượng, ví dụ như anh không biết mình tới đây làm gì. Thực sự nơi này làm anh chán chết.

Còn Lăng Ngạo Tuyết vì lúc trên xe đã nhìn thấy bộ dạng xấu xí của anh nên nét mặt cô nhìn anh càng khó đăm đăm. Cô vừa bước vào phòng đã vỗ mạnh vào chồng tài liệu trên tay, lạnh lùng nói: "Nói đi! Tường thuật lại sự việc cụ thể một lần, không được giấu bất cứ điều gì".

Người vừa díp mắt lại, chuẩn bị tiếp tục giấc mộng xuân là Tần Hạo lúc này đột nhiên ngẩn người ra.

Lăng Ngạo Tuyết chẳng thèm để ý đến ánh mắt phẫn nộ của anh, đi thẳng về phía sau bàn rồi ngồi xuống.

Bởi vì trong phòng thẩm vấn khá nóng nên chiếc áo đồng phục cảnh sát Lăng Ngạo Tuyết đang mặc được cởi ra một cúc. Lúc cô chống hai tay xuống bàn thì từ chỗ Tần Hạo ngồi có thể nhìn thấy thứ gì đó ẩn hiện bên trong, chính là một đường rãnh sâu hút hồn.

"Rõ ràng cô bảo không được giấu điều gì, thế mà cô lại lấp ló cái gì thế kia? Đương nhiên, cũng chỉ có một chút thôi".

Không biết tại sao mà trong người Tần Hạo bỗng cháy rực lên một ngọn lửa tội lỗi, hình ảnh trong giấc mơ trên xe ban nãy vẫn còn lảng vảng trong đầu anh.

Hóa ra, anh thực sự tơ tưởng đến Lăng Ngạo Tuyết.

Trong lòng Tần Hạo không khỏi thở than!


Đã là cảnh sát thì thường có giác quan thứ sáu rất bén nhạy. Ánh mắt khiến người khác khó chịu của Tần Hạo ngay lập tức bị Lăng Ngạo Tuyết phát hiện ra.

Lăng Ngạo Tuyết ngửa người ra sau, làm như không có chuyện gì rồi ôm lấy ngực mình, chặn tia nhìn của Tần Hạo. Cô lạnh lùng nói: "Anh có thể bắt đầu khai báo rồi!"

Thái độ không khoan nhượng này của cô thật khiến người ta không vui.

"Trước đây cô không giống như vậy, Ngạo Tuyết!", trước thái độ đó, Tần Hạo không còn cách nào khác, trong lòng cảm thấy rất bất lực.

Nhưng những cuộc chiến giữa đàn ông và phụ nữ đa phần đều như vậy. Có lúc, bạn càng nhường nhịn cô ấy, đối xử dịu dàng với cô ấy thì cô ấy sẽ càng nghĩ bạn là đồ khốn, càng coi thường bạn.

Tần Hạo làm bộ như một ông lớn, anh gác chân lên bàn hỏi: "Nói gì? Cái gì tôi biết thì cô cũng biết, cái gì tôi không biết thì cô cũng biết. Cô muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi, nếu tôi biết thì tôi nhất định sẽ cho cô cùng biết. Hai chúng ta ấy à, là ai với ai chứ? Với quan hệ của chúng ta thì giữa đôi bên không có bí mật gì!"

Trong mơ hai người đã thân mật với nhau rồi thì trong hiện tại tự nhiên cũng chẳng còn khoảng cách nữa.

Đây quả là một trò đùa trần trụi!

Lăng Ngạo Tuyết sao có thể không hiểu trò đùa này chứ, có điều, với một người dày dạn kinh nghiệm thẩm vấn như cô thì mấy cái trò này chỉ là con muỗi. Lăng Ngạo Tuyết giả bộ như hoàn toàn không hiểu ý tứ sâu xa trong mấy lời này, cô gõ lạch cạch cái bút đang cầm trong tay xuống bàn, lạnh lùng hỏi: "Chú ý từ ngữ của anh".

Tần Hạo nhún vai, cố nở ra một nụ cười mà bản thân anh cho là tươi tắn nhất.

Có điều, trong mắt Lăng Ngạo Tuyết thì nụ cười đó cực kỳ đáng ghét. Lăng Ngạo Tuyết gõ mạnh xuống bàn một cái, gằn từng chữ: "Tôi nói lại lần nữa, mong anh chú ý từ ngữ của mình. Còn nữa, nơi này không phải hộp đêm, cũng không phải câu lạc bộ giải trí gì đó. Nếu anh muốn pha trò thì anh tìm nhầm nơi rồi. Tôi không muốn nhìn thấy nụ cười đáng ghét này của anh thêm lần nào nữa".

Bị mắng là kẻ mua vui nhưng Tần Hạo cũng chẳng thèm để ý, có điều anh cũng không thèm cười cợt gì với Lăng Ngạo Tuyết nữa. Anh rút trong túi áo ra một điếu thuốc rồi châm lửa như không có ai bên cạnh. Anh rít một hơi dài rồi từ từ nhả khói, cảm giác vô cùng hưởng thụ.


Lăng Ngạo Tuyết cau màu, giận dữ nói: "Ai cho phép anh hút thuốc?"

Trước giờ không có phạm nhân nào dám hút thuốc trước mặt cô. Nhưng hình như Lăng Ngạo Tuyết đã nhớ nhầm, bởi Tần Hạo không phải phạm nhân nên không thuộc quyền quản lý của cô.

Tần Hạo trước giờ cũng chưa từng được 'chăm sóc đặc biệt' như thế này. Nghe Lăng Ngạo Tuyết nói vậy, anh khẽ ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc nhìn cô gái đứng trước mặt mình. Ánh mắt hai người chạm nhau trong ba giây, sau đó Lăng Ngạo Tuyết nhìn đi chỗ khác trước.

Cô thực sự không chịu nổi ánh nhìn trực diện đó.

Trong cuộc giao tranh ngầm này, Tần Hạo cũng coi như giành được chiến thắng. Anh lúc này cũng chẳng có cảm nghĩ gì, vẫn ung dung như không có việc gì xảy ra mà ngồi đó hút thuốc. Anh ngửa đầu ra sau, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, mặt không cảm xúc.

Lăng Ngạo Tuyết tức đến nỗi quay đầu đi, lồng ngực không ngừng phập phồng. Gương mặt vốn trắng nõn nà nay cũng vì tức giận mà hơi ửng đỏ.

Có nhiều cô gái khi tức giận thì mặt sẽ trắng bệch ra, còn một số thì khi bị kích động, mặt sẽ càng ngày càng đỏ.

Lăng Ngạo Tuyết lúc này mới toát ra sức hút mà một cô gái bình thường không thể nào có được. Cô không phải những cô công chúa được nâng niu, cũng không phải con gái nhà giàu, cũng không so được với những cô gái lúc nào cũng toát ra vẻ quyến rũ trí mạng. Vẻ đẹp của Lăng Ngạo Tuyết chỉ trong những hoàn cảnh đặc biệt mới thấy được.

- -------------------