Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 443: C443: Tôi là anh hùng




Trong lúc suy nghĩ miên man thì thư ký đã gõ cửa bước vào, lặng lẽ đứng trước mặt Tần Hạo.

“Tổng giám đốc Tần, tối qua…”, thư ký căng thẳng chết đi được, định bụng nhận sai trước rồi tính.

Tần Hạo nào biết cô thư ký nhỏ bé này lại nghĩ lung tung nhiều đến vậy. Anh lập tức phất tay, cắt ngang lời cô: “Sau này cô tới đây làm việc. Nội dung công việc là chỉ cô ấy xử lý những tài liệu này. Nếu có vấn đề nào không chắc chắn thì gọi điện cho tôi là được. Được rồi. Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi trước!”

Nói xong, Tần Hạo chỉ vào Lâm Vũ Hân đang ngồi bên cạnh, sau đó phủi mông chuồn mất, để lại hai cô gái nhìn nhau, đứng ngây ra tại chỗ.

Ra khỏi công ty, Tần Hạo thở phào. Tốt quá rồi, sau này có thể phủi tay, gối kê cao đầu ngủ ngon lành rồi.

Bây giờ đi đâu quẩy được nhỉ? Đi ăn sủi cảo trước vậy! Lâu lắm rồi không được ăn.

Tần Hạo lấy ví ra xem thì phát hiện không có đồng nào, đành phải lái xe tới ngân hàng gần đó. Anh định rút tiền vì những sạp ăn nhỏ không hề có máy quẹt thẻ.

Anh đi tới một ngân hàng thuộc phía Nam thành phố rồi dừng xe, rút tiền xong định rời đi thì đột nhiên phát hiện ra tiệm vàng gần đấy có gì đó không ổn.

Tò mò, anh đi tới định xem xảy ra chuyện gì. Thật không ngờ, một người đàn ông mặc áo lông màu đen đột nhiên xuất hiện chặn trước mặt anh. Người này lịch sự nói: “Chào anh, có thể nhờ anh giúp được không? Giúp tôi cầm cái này, được không?”

Tần Hạo thấy người này đưa tới một chiếc hộp giấy rất lớn. Người đàn ông còn xách một túi du lịch màu đen, nhìn có vẻ căng thẳng.


“Không đúng!”, Tần Hạo đang định đưa tay ra cầm lấy cái hộp giấy thì đột nhiên có gì đó không ổn bèn lập tức rụt tay lại: “Ngại quá, tôi bị đau tay, anh tìm người khác đi!”

“Không sao, anh giúp tôi cầm một lúc thôi mà!”, người đàn ông mặc áo đen kiên quyết muốn nhờ Tần Hạo cầm giúp cái hộp.

“Anh đặt xuống đất chẳng phải là được rồi sao, có bị bẩn đâu!”

Tần Hạo nói vậy thì thấy người kia mất cả kiên nhẫn. Càng vậy anh càng nghi ngờ thứ bên trong chiếc hộp. Khi anh đang định cướp lấy thì người đàn ông mặc đồ đen đã quay người đi và đưa chiếc hộp giấy cho một thiếu nữ xinh đẹp.

Thiếu nữ kia không hề nghi ngờ. Cầm thì cầm thôi!

“Đừng!”, Tần Hạo thầm hét lên nhưng đã muộn. Khoảnh khắc cô gái cầm lấy hộp giấy thì người đàn ông mặc đồ đen đã nhanh chóng rút tiền ở đáy hộp và mở nắp hộp ra.

Đồng tử Tần Hạo co rụt. Đây là bom cân bằng. Chỉ cần hơi chao đảo là sẽ phát nổ, uy lực cực mạnh.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tần Hạo nhanh chóng thoát ra ngoài tiệm vàng.

Ngay sau đó, tiếng súng vang lên bên trong tiệm, mọi người la hét, vô cùng hoảng loạn.

Tần Hạo cảm thấy kinh hãi. Ra khỏi cửa là gặp cướp, hơn nữa đối phương còn có súng.

Tần Hạo thấy một nhóm mặc đồ đen tay cầm súng. Hai tên còn lại thì xách túi, bắt đầu uy hiếp những nhân viên trong tiệm. Trong đó có một người bị bắn trúng, nằm vật ra đất gào thét, sau đó bị một tên cướp khác mất hết kiên nhẫn nã thẳng súng vào đầu, máu me chảy đẫm sàn, dọa những nhân viên còn lại câm như hến.

Còn cô gái bị ép cầm quả bom thì đã bị dọa sợ tới mức ngây người. Tần Hạo nhìn thấy cô sợ tới mức sắp tè ra quần. Tên cướp cầm một cái ghế đẩu tới kêu cô gái kia ngồi xuống. Sau đó dùng băng dính dán cô lại, cười với vẻ nham hiểm: “Đừng nhúc nhích, quả cầu đó mà bị động vào bất kỳ vị trí nào là sẽ nổ vang đấy, biến nơi đây thành cám bột luôn. Thế nào, vui không? Không muốn chết thì bê cho cẩn thận. Nếu không, là tất cả xong đời đấy!’

Cô gái mặt tái mét. Hai mắt nhìn chăm chăm quả bom, khẽ run rẩy.

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên. Mọi người rảo mắt nhìn thì thấy một đội cảnh sát cầm súng đang bao vây tiệm vàng, hơn nữa còn kéo hàng rào ngăn đám đông ở bên ngoài.

Tần Hạo cũng bị đẩy ra ngoài. Anh vừa mới thoát ra khỏi tiệm vàng kia. Lúc này nhìn vào trong, ngoài mấy tên cướp thì vẫn còn tám nhân viên và hơn mười vị khách, bao gồm cả cô gái xui xẻo kia.

Cảnh sát bắt đầu hô lên, yêu cầu những người bên trong tiệm hạ vũ khí và bước ra.


Đương nhiên, không ai thèm quan tâm. Đám cướp chỉ nổ một phát súng đã dọa những con tin kia sợ hãi hét thất thanh. Thế là cảnh sát không dám xông vào trong nữa.

“Thả con tin ra, tôi đảm bảo các anh sẽ được an toàn!”, cánh sát nói như vậy.

“Thả cái con khỉ mà thả. Tưởng bọn tao ngốc à! Cút hết đi cho tao! Nếu không, ông đây cứ mỗi phút giết một đứa, sau mười phút là sẽ giết hết sạch, tới lúc đó chúng ta sẽ liều mạng một phen!”

Đó là phát ngôn của bọn cướp.

Cảnh sát bất lực, đành tạm thời lui ra.

Tần Hạo nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đội cảnh sát, đó chính là Lăng Ngạo Tuyết đang dẫn đầu.

Không phải cô ấy mới khỏi sao? Sao đã đi làm nhanh vậy. Quả nhiên, mất trí nhớ có chọn lọc có nghĩa là không quên gì chỉ quên mỗi bản thân. Cô ấy vẫn liều mạng như thế, vẫn ngốc nghếch như thế.

Tần Hạo cảm thấy ái ngại cho cô gái bị quả bom ghim vào người kia. Nếu như không phải do anh cẩn thận thì không chừng quả bom đó đã thuộc về mình rồi. Bất luận thế nào thì cũng phải giải quyết cái đám chết tiệt này.

Khi anh đang định xông vào thì bỗng thấy một cảnh sát từ cửa sổ tầng hai của tiệm vàng nhảy xuống và lăn vào trong định tấn công bất ngờ.

Lúc này, ba khẩu súng đồng lạt chĩa tới nã vào người cảnh sát kia thủng như cái rổ.

Hành động đặc biệt thất bại.

Tần Hạo sững sờ. Anh nghiến răng, nhảy qua khỏi hàng rào của cánh sát, định lao vào.


Bỗng nhiên áo anh bị kéo lại.

Tần Hạo quay đầu lại, Lăng Ngạo Tuyết nhìn anh với vẻ tức giận. Cô ấy gầm lên: “Anh đứng lại, anh định làm gì?”

Tần Hạo gạt tay cô. Bây giờ không có thời gian giải thích. Hơn nữa, cô cũng không nhận ra anh. Nếu cô còn là Lăng Ngạo Tuyết của trước đây thì sẽ không hỏi anh ‘định làm gì’.

Anh lăn dưới đất, làn đạn phóng ra như điên. Tần Hạo đã tiếp cận được cửa của tiệm vàng nhưng lúc này có mấy tay súng bắn tỉa đang canh trước cửa, anh mà lao vào thì chẳng khác nào tìm đường chết.

Tần Hạo chỉ vào tấm kính bên cạnh, ra hiệu với mấy cảnh sát. Sau đó anh thấy mấy người đó hiểu ý của mình bèn quay lại hỏi ý kiến chỉ đạo của Lăng Ngạo Tuyết.

Lăng Ngạo Tuyết nghiến răng gật đầu. Cô cũng biết cách xông vào tốt nhất bây giờ chính là bắn vỡ tấm kính và đột kích vào từ vị trí đó.

Mặc dù bên trong có mười mấy con tin nhưng chỉ có năm tên cướp: ba tên đang canh cửa. Một tên đang canh chừng cô gái bị buộc vào quả bom. Cũng chỉ có một tên cầm súng chĩa vào đám con tin. Vậy thì vẫn còn cơ hội.

Lúc này, đám cướp đã vơ vét xong vàng bạc trang sức. Bây giờ là lúc bàn điều kiện với cảnh sát để có thể thoát ra ngoài.

- -------------------