Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 409: C409: Ông thất đến rồi




“Xấu ở chỗ nào?”

“Ở đây này, ở đây, ở đây nữa…”

Tần Hạo hoàn toàn không có ý định bỏ chạy sau khi đánh người. Những kẻ bị thương nằm la liệt trên sàn, anh thì kéo Yên Yên đi uống rượu.

Nếu như là trước đây, chắc hẳn Tần Hạo sẽ cảm thấy kỳ lạ trước phản ứng bình tĩnh của Yên Yên. Nhưng sau khi biết thân phận của hai chị em họ thì anh đã hiểu. Thật ra không cần anh ra tay, Yên Yên vốn chẳng quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này. Người có thể làm thuộc hạ của Tần Yên Nhiên chắc chắn không chỉ có mỗi vẻ ngoài xinh đẹp.

Những người trong quán bar thấy hai người họ đánh nhau xong mà vẫn dám ở lại nơi này uống rượu, cảm thấy đây quả là anh hùng hào kiệt.

Đầu óc chắc là có vấn đề!

Một lát nữa ông Thất mà đến thì có kịch hay để xem rồi.

Thanh niên bây giờ vừa có năng lực lại vừa gan cùng mình nhỉ?

Ha ha! Nhưng ở cạnh ông Thất có nhiều cao thủ lắm.

Ông Thất lững thững bước đến. Cửa vừa mở, mọi người đều giật mình, tự động tản ra. Nhạc trong quán đã tắt, đèn cũng bật sáng, không ai dám hó hé gì.

Tần Hạo quay lưng với cửa, đang thủ thỉ chuyện trò với Yên Yên. Khẽ đưa mắt liếc nhìn, khóe miệng Yên Yên phảng phất nét cười, cá đã cắn câu.


Ông Thất tuổi tác không lớn lắm, mới hơn bốn mươi. Hắn ta tuy mảnh khảnh, nhưng chỉ cần nghiêm mặt thì sẽ toát ra uy thế rất lớn. Có hai vệ sĩ theo sau ông Thất, một người cao to cường tráng mặc áo đen, cơ bắp vô cùng rắn chắc. Vệ sĩ còn lại gầy gò thấp bé, chiều cao chưa đến một mét sáu. Người này còn không ngừng xoay xoay con dao sáng loáng trong tay, ánh mắt quét qua toàn bộ người ở đây khiến không một ai dám nhìn thẳng.

So với tên cơ bắp kia, nhiều người sợ vệ sĩ thấp bé này hơn.

Ông Thất vừa bước vào đã thấy bảo vệ nằm la liệt, vẫn chưa thể ngồi dậy. Họ là đàn em mà hắn ta sai đến quán bar trông chừng. Đám đàn em này đều có thân thủ rất khá. Nhưng giờ đây nhìn cả đám nằm rên hừ hừ dưới sàn, có thể đoán được người ra tay không hề dễ động vào.

Quản lý ở quán bar vội vã chạy đến, không dám lên tiếng.

“Xảy ra chuyện gì?”

Ông Thất hờ hững hỏi, giọng điệu vô cùng khó đoán.

Lúc này, Triệu Dương từ tầng một vội vàng chạy xuống, thân thiết gọi: “Anh Thất!”. Sau đó, anh ta đứng sang một bên, chờ xem kịch hay.

Triệu Dương có thể đi đến ngày hôm nay đều nhờ vào ông Thất. Nếu không được ông Thất thu nhận thì Triệu Dương đã chết khi nhà họ Triệu bị nhà Tư Đồ giẫm đạp rồi. Hiện giờ, anh ta là Tổng giám đốc của một công ty lớn. Không chỉ vậy, Triệu Dương còn là cấp cao trong bang phái, có một đám đàn em bên cạnh, không hề kém cạnh gì nhà họ Triệu trước thời kỳ lụn bại.

Liếc nhìn hai vệ sĩ đứng sau ông Thất, Triệu Dương cảm thấy hơi sợ. Nhưng anh ta lập tức khấp khởi mừng thầm: “Có hai cao thủ ở đây, hôm nay tên kia tiêu rồi.”

Ông Thất khẽ gật đầu, lãnh đạm ra hiệu cho tên quản lý trả lời.

Quản lý chỉ vào Tần Hạo và Yên Yên, tức tối nói: “Là anh ta gây chuyện!”

Tần Hạo xoay người lại, mỉm cười nhìn ông Thất.

Dĩ nhiên Triệu Dương sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này. Mượn tay ông Thất để giải quyết Tần Hạo, sau đó thu phục Yên Yên, chơi chán thì bỏ. Nghĩ đến người đẹp hát hay sắp lọt vào tay mình, anh ta bèn nhìn chằm chằm vào Yên Yên, ánh mắt thèm khát không chút giấu giếm.

Còn Thẩm Giai Oánh trông đoan trang là thế, nhưng chẳng biết đã bị đàn ông chơi bao nhiêu lần rồi, lại dám từ chối anh ta hết lần này đến lần khác.

Khóe miệng anh ta nhếch lên.

“Thanh niên bốc đồng, ghen tức tranh giành nhau cũng là chuyện thường tình, chỉ là đùa vui vặt vãnh thôi mà. Nhưng có làm gì thì cũng phải xem bản thân đang ở đâu, nơi này có phải là nơi để giở thói ngông cuồng hay không.”

Nhị Cẩu hùa theo: “Phải ạ, tên này không chỉ đánh anh Tiểu Cường, mà còn đánh thuộc hạ của ông Thất. Rồi còn bảo là, ai đến đây thì tôi cũng tiếp. Đúng là không xem ông Thất ra gì!”

Ông Thất lạnh lùng liếc nhìn.


Nghĩ rằng mình đã đổ dầu vào lửa thành công, Nhị Cẩu còn định nói thêm vài câu nữa.

Nhưng Triệu Dương tinh ý nhận ra ông Thất không vui, bèn vỗ mạnh lên đầu Nhị Cẩu rồi mắng: “Ở đây đến lượt cậu lên tiếng à? Cút sang một bên!”

Nhị Cẩu sợ sệt rụt đầu về, chẳng dám nói gì nữa, cũng không biết mình đã nói gì sai. Không phải họ cùng phe sao?

Triệu Dương vô cùng hài lòng trước mấy câu nói khích của Nhị Cẩu. Có những thứ anh ta không nên chính miệng thốt ra, phải có những tên đàn em thế này giúp một tay. Anh ta nhìn Tần Hạo, bật cười lạnh lẽo: “Đừng nghĩ anh có chút võ công lòe người thì nghĩ là mình giỏi. Vừa nãy anh oai lắm phải không? Bây giờ thử oai phong nữa xem nào? Có anh Thất ở đây, anh đừng hòng rời khỏi nơi này.”

Tần Hạo còn chẳng thèm liếc nhìn Triệu Dương, phớt lờ mấy lời thừa thãi của anh ta.

Nhìn thấy anh, ông Thất thoạt đầu hơi bất ngờ, rồi từ từ trở nên căng thẳng. Hắn ta hoàn toàn không chú ý những người bên cạnh mình đang nói gì.

Trong mắt ông Thất, vẻ mặt này của Tần Hạo vô cùng quen thuộc.

Hôm ở spa của Đồ Anh Kiệt, thuộc hạ của thanh niên này đã một mình đánh bại bảy, tám người kỳ cựu trong giang hồ. Cảnh tượng ấy cực kỳ khủng khiếp. Lúc ấy, anh cũng mang vẻ mặt bình thản như bây giờ.

Sau đó, Đồ Anh Kiệt vô cùng quan tâm mấy người bạn cũ ấy, tiết lộ thân phận thật sự của thanh niên này.

“Cậu chủ nhà họ Diệp!”

Nghe xong, mấy người họ đều sững sờ.

Ông Thất không sợ, vì hắn ta cũng họ Diệp – Diệp Lão Thất. Có lẽ nhiều người không biết chuyện này. Tuy Diệp Lão Thất lăn lộn cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng đấy là so với cả gia tộc họ Diệp. Còn ở bên ngoài, hắn ta cũng được xem như nhân vật hàng đầu.

Tiếc rằng, nhà họ Diệp sống quá kín đáo, đến mức con cháu bên ngoài có chết thì cũng chẳng ai ra mặt giúp.


Diệp Lão Thất, không đủ tư cách để gặp cậu chủ nhà họ Diệp.

Triệu Dương không để ý đến nét mặt của ông Thất nên vẫn lải nhải luôn mồm. Anh ta cười lạnh lùng, giọng điệu thương hại thanh niên trước mặt.

Ông Thất khẽ gật đầu với Tần Hạo, sau đó lạnh giọng cắt ngang Triệu Dương: “Nói xong chưa?”

“Nói… nói xong rồi!”

Triệu Dương không hiểu gì cả, nhưng vẻ mặt của ông Thất khiến anh ta có dự cảm không lành.

Ông Thất cất giọng lạnh lùng: “Nói xong thì cút sang một bên!”

Chỉ là thứ rác rưởi nhà họ Triệu bị người ta giẫm đạp mà dám lên mặt với cậu chủ nhà họ Diệp, đúng là đáng chết. Hắn ta đang cứu Triệu Dương đấy, chỉ mong anh ta biết ý mà im lặng ngay. Nhưng tên phế vật này dĩ nhiên vẫn không hiểu.

“Anh Thất, em…”

“Cút!”

Ông Thất quát khẽ. Triệu Dương ngớ người, sợ đến nỗi chân mềm nhũn, suýt thì ngã quỵ.

- -------------------