Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 397: C397: Đã biết từ lâu




“Cái gì?”, Diệp Thanh Trúc kinh ngạc nói: “Anh cược anh ta thắng sao? Anh điên à? Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Sao anh ta có thể thắng được Xe Tăng Thịt chứ? Em phải tốn sức lắm mới tìm được cao thủ này đấy. Mặc dù kém hơn so với ba cao thủ đích thân em bồi dưỡng nhưng không phải là người mà anh ta có thể đối phó được đâu. Anh lên thì còn được!”

Tần Hạo thản nhiên nói: “Bây giờ anh đang dùng thân phận của cậu chủ nói chuyện với em. Cho anh mượn ít tiền, có bao nhiêu mượn từng đó!”

“Anh được lắm! Anh mà không trả lại số tiền này thì em sẽ trở mặt với anh đấy. Em mặc kệ thân phận cậu chủ của anh!”, Diệp Thanh Trúc hừ một tiếng, cầm điện thoại gọi cho đàn em.

Dù là Trúc Diệp Thanh – một trong những người của tổ chức đấu võ ngầm muốn cá cược cũng phải lấy tiền riêng ra. Có thể khiến rất nhiều người giàu có cam tâm móc tiền ra thì chiêu gì cũng có, thế nhưng sẽ không giở trò khi cá cược. Tất cả họ đều thu thập được thông tin của quyền thủ trước rồi mới giở chút thủ đoạn vặt vãnh.

“Ba mươi triệu. Hiện tại em chỉ có từng đó thôi. Đây là tiền riêng, cho anh mượn đó!”, Diệp Thanh Trúc tức giận nói với Tần Hạo.

Có ba mươi triệu thôi à?

Tần Hạo tỏ vẻ nghi ngờ. Những người có mặt ở đây ít nhất cũng có giá mười triệu tệ. Vậy tại sao Trúc Diệp Thanh lại chỉ có ba mươi triệu chứ?

“Anh tưởng tổ chức trò này thì không cần tiền à? Anh tưởng quyền thủ đấu không công à? Hay ý anh là tiền bỏ hết vào túi em?”, Diệp Thanh Trúc mất hết kiên nhẫn.

Tần Hạo kinh ngạc nói: “Lẽ nào vào túi của sư phụ anh à?”

Diệp Thanh Trúc hoảng hốt nhưng nhanh chóng giấu nhẹm biểu cảm đó đi và khôi phục lại vẻ bình thường.


Đặt cược xong, cuối cùng thì Long Tứ - người đi khiêu chiến đã phải chịu một đòn tấn công cực mạnh từ Xe Tăng Thịt. Xe Tăng Thịt tỏ vẻ khinh thường cha nội gầy gò này. Nhìn cặp giò và cánh tay của anh ta, nếu mà dùng lực thêm chút nữa là chỉ cần một tát có thể đánh bay được đối thủ ngay.

Thế là anh ta chỉ cần lao tới, dang hai tay ra, tạo thành tư thế ôm và định quật chết đối thủ.

“Đồ ngốc này!”, Tần Hạo ở dưới đài không khỏi bùi ngùi. Cái thằng Xe Tăng Thịt này đúng là não úng, chẳng thèm tính toán gì, lại đi khiêu chiến đúng cái lúc đối phương vừa đánh bại bảy người khác và giành chiến thắng chứ nào có phải dạng hữu danh vô thực đâu. Ít nhất thì người ta cũng có thực lực nhất định mà.

Ấy thế mà cứ thế mà lao tới thì có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết không cơ chứ?

Quả nhiên, Long Tứ kinh ngạc sau đó cười lạnh lùng và lao về phía trước. Cậu ấy tung cước giáng thẳng lên người Xe Tăng Thịt.

Xe Tăng Thịt bị cú đá chắc nịch đẩy lùi về sau. Lồng ngực như bị một hòn đá khổng lồ đè xuống. Sức mạnh này không giống cái đám cao thủ cấp hai khi nãy, đau tới mức khiến anh ta khó thở.

Cú đá của Long Tứ dừng lại giữa không trung, cậu ấy nhìn đối thủ với vẻ khinh miệt.

Khán giả nháo nhào. Sao lại như vậy chứ?

Sau đó, mọi người đều hô lên. Họ vốn tưởng đây là cuộc chiến lệch hẳn về một phía, là sự kéo dài thần uy của nhà vô địch, vậy mà không ngờ, đối thủ ra tay bất ngờ. Có vẻ như cậu ấy cũng rất dũng mãnh. Như vậy thì kịch lại càng hay hơn.

Tần Hạo sờ mũi, thản nhiên nói: “Thằng cha đó lại bắt đầu làm màu rồi đấy!”

Quả nhiên, Long Tứ hạ chân xuống, ngoắc tay với Xe Tăng Thịt đang đứng bên rìa võ đài, động tác đầy vẻ khiêu khích.

Xe Tăng Thịt điên máu, gầm rú xông lên. Tung nắm đấm cực mạnh vào đầu Long Tứ. Sức mạnh của nắm đấm này khủng khiếp vô cùng.

Long Tứ cười ha ha. Cậu ấy không hề né tránh mà nhìn đối phương lao tới rồi bật lên. Tung một cú đá nữa vào lồng ngực đối phương. Lần này Xe Tăng Thịt không kịp phản ứng thì đã bị đá ngã ra phía sau. Anh ta lập tức đứng dậy. Đòn phòng ngự này đúng là ngầu hết chỗ nói.

Nhưng đúng lúc này Long Tứ hô lớn: “Trò chơi kết thúc rồi!”

Cậu ấy cong móng tay như móng vuốt, cười nham hiểm và lao về phía Xe Tăng Thịt với tốc độ cực nhanh. Long Tứ áp sát cổ đối phương, ghim móng vuốt vào người anh ta, để lại những dấu cào không sâu nhưng đủ để nhìn thấy máu.

Xe Tăng Thịt chặn bên trái, chặn bên phải nhưng Long Tứ chẳng khác gì một con cá nhanh nhạy khiến anh ta không thể nào bắt được.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.


Tần Hạo cũng phải há mồm trợn mắt. Không phải anh tò mò về sự lợi hại của Long Tứ mà lúc này ngạc nhiên bởi hành vi của cậu ấy và cũng cảm thấy khó tin trước những phản ứng của Long Tứ.

“Thốn quá!”

Long Tứ lợi dụng tốc độ cực nhanh và sự linh hoạt của cơ thể quấn lấy Xe Tăng Thịt. Dùng đầu ngón tay nhọn như đầu bút cào hai chữ đó lên người anh ta.

Hơn nữa cậu ấy khống chế lực cực tốt. Mặc dù hai chữ đó viết ngoằn nghèo nhưng máu vừa rỉ ra là có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Xe Tăng Thịt như muốn phát điên nhưng bất lực với đối phương. Thấy khán giả dưới đài cười vật vã, mặt anh ta tái mét mà không biết xảy ra chuyện gì.

“Siêu nhân thốn! Ha ha! Chi bằng sau này đổi sang tên này đi, còn uy phong hơn là Xe Tăng Thịt đấy!”

“Người kia lợi hại thật đấy, coi Xe Tăng Thịt như là trò chơi vậy!”

“Đúng vậy, thật lợi hại, chẳng trách lại có gan bước lên khiêu chiến!”

“…”

Diệp Thanh Trúc há mồm trợn mắt chứng kiến mọi chuyện. Cô bỗng quay qua nhìn Tần Hạo hỏi: “Có phải anh sớm đã biết là Long Tứ sẽ thắng không?”

“Đương nhiên rồi. Chứ em tưởng anh ngốc à. Lại còn mượn tiền em!”, Tần Hạo nhún vai, cảm thấy câu hỏi của cô chẳng ra làm sao. Nếu không chắc chắn thắng cược thì ai lại đi mượn tiền đặt cược chứ. Đúng là thừa thãi!


Diệp Thanh Trúc im lặng không nói gì, không phải vì người của mình thua Long Tứ mà ngược lại, cô còn cảm thấy vui. Cô cảm thấy bất ngờ với sức mạnh của Long Tứ. Vậy còn người bên cạnh cô này thì sao?

Hình như cô đã đánh giá thấp bọn họ!

Diệp Thanh Trúc nghĩ vậy rồi bật cười. Để xem lát nữa ba cao thủ được cô bồi dưỡng có thể ép được Tần Hạo ra mặt hay không. Và cũng để cô xem chủ nhân của mình đã dạy được một người học trò như thế nào.

Trận đấu kết thúc. Mặc dù cả Long Tứ và Xe Tăng Thịt đều không bị tổn thất gì nhưng bị người khác khắc mấy chữ sau lưng như vậy mà không phản kháng được thì có đánh thế nào cũng sẽ thua thôi. Xe Tăng Thịt sững người nhưng cũng không phải là một con bò ngu ngốc. Anh ta biết không thể đánh thắng đối phương nên đã nhảy xuống nhận thua. Giờ là lúc anh ta cấp bách cần một chiếc gương.

Nếu để anh ta nhìn thấy mấy chữ sau lưng thì không biết có lên khiêu chiến và liều mạng với Long Tứ một lần nữa hay không.

Diệp Thanh Trúc đứng dậy đi vào một gian phòng nhỏ. Ba người Tần Hạo cũng đi theo.

Lúc này, đám đông rơi vào trạng thái chè chén say sưa. Cũng có những người lẳng lặng rời đi. Phần lớn là những người thua cược, tâm trạng không được tốt. Còn những người đã thắng tiền mà còn được xem đã mắt thì hưng phấn tới mức chưa cả hạ nhiệt.

Mấy người Tần Hạo bước vào trong. Đồ Anh Kiệt ngây người đi theo phía sau. Anh ta không biết tiếp theo sẽ làm gì. Đi cũng không được mà ở cũng không xong. Dù sao thì cũng là do anh ta đưa hai người Tần Hạo tới đây. Không biết có chuyện gì cần anh ta thực hiện không. Lúc này, anh ta chỉ muốn Tần Hạo lên tiếng dặn dò phân công công việc. Bởi vì khó khăn lắm mới có được cơ hội làm chân sai vặt.

Thế nhưng một câu nói của Diệp Thanh Trúc đã đánh sụp sự tưởng tượng vô hạn của anh ta.

- -------------------