Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 394: C394: Võ công hoa hạ




Quả nhiên, trong lúc số một Rồng Cô Đơn còn đang bận né đòn thì số hai - Xe Tăng Thịt đột nhiên chuyển hướng, đâm thẳng về phía số một. Số một thất kinh, không kịp né nên bị đâm cho lảo đảo lùi về phía sau, cuối cùng đứng không vững mà té ngửa ra đất.

Số một còn chưa kịp đứng vững lại thì Xe Tăng Thịt đã sán lại gần bóp chặt cổ anh ta, nhấc lên không trung.

Tần Hạo nở nụ cười, nhìn Trúc Diệp Thanh đắc ý hỏi: "Thế nào?"

Trúc Diệp Thanh quay đầu sang nhìn Tần Hạo một cái, đáp: "Còn chưa kết thúc mà!"

Rồng Cô Đơn cố gắng dùng sức hai tay kéo cổ tay của Xe Tăng Thịt ra, nhưng dù có cố thế nào thì cũng không xi nhê gì. Cổ số một bị bóp chặt, mặt anh ta đỏ bừng tía tai.

Tiếp theo, số một đột nhiên dùng chân đạp mạnh vào hạ bộ của số hai.

Số hai phản ứng quá chậm, chiêu tấn công này quả thực ác độc. Dù số hai có mình đồng da sắt đến đâu chăng nữa thì cũng chỉ là người trần mắt thịt, không thể chống đỡ nổi đòn tấn công này. Số hai kêu lên một tiếng thảm thiết.

"Đù mé, cái tên ngu ngốc này, e là ăn đòn đó xong là mất khả năng sinh đẻ!", Tần Hạo bỗng cảm thấy phía dưới hơi căng thẳng, lạnh cả sống lưng.

Rồng Đơn Độc đã thoát khỏi thế hiểm, lấy lại thế thượng phong, lần này anh ta quyết không tha cho số hai. Lại một cước bay tới đạp cho số hai lăn ra đất. Anh ta bật cao, nhảy tới, định bụng lấy cú lên gối làm đòn tấn công cuối cùng, mục tiêu của đòn này chính là cổ của Xe Tăng Thịt.

Đây đúng là đòn lấy mạng người ta mà!

Mặc dù Rồng Đơn Độc đánh lén cũng chẳng huy hoàng gì cho cam nhưng khán giả lại chẳng thèm để tâm đến việc đó. Vốn là tuyển thủ ở sàn đấu ngầm, đâu có được lên TV, không sợ dạy hư bọn trẻ con.


Tần Hạo thấy tình hình như vậy thì có chút bực mình vì miếng ăn đến miệng rồi còn rơi. Vốn dĩ nếu xét về thực lực thì Xe Tăng Thịt chắc chắn ăn đứt Rồng Đơn Độc. Có điều, ở võ đài không có bất cứ quy tắc nào như thế này thì ai đứng vững đến cuối cùng mới là người chiến thắng.

"Xem ra phen này thua thật rồi!", trong khoảnh khắc đó, Tần Hạo cũng không còn chắc chắn về lựa chọn của mình nữa.

Nhưng đột nhiên, cục diện lại thay đổi 360 độ.

Xe Tăng Thịt bị đánh đau đến nỗi nổi điên lên. Anh ta cố gắng kìm nén cơn đau dưới hạ bộ, đột nhiên lăn mạnh trên sàn. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, né được đòn tấn công của Rồng Đơn Độc. Sau đó, anh ta chống tay đứng dậy, hai chân kẹp chặt lại.

Đòn chân của Rồng Đơn Độc đập xuống sàn võ đài. Phiến đá bên dưới lập tức vỡ vụn, có thể thấy lực dồn vào đòn tấn công này kinh khủng đến mức nào.

Đương nhiên, đập như vậy thì sẽ rất đau!

Có điều, chưa đợi Rồng Đơn Độc đứng vững lại, Xe Tăng Thịt đã giận dữ lao tới. Anh ta túm chặt lấy chân của Rồng Đơn Độc, kẹp chặt vào trong lòng mình. Anh ta ngẩng cái đầu cứng như đá của mình lên lấy đà, sau đó đập thật mạnh đầu mình vào đầu Rồng Đơn Độc.

Hai cái đầu đập mạnh vào nhau, khán giả bên dưới dường như còn có thể nghe thấy tiếng đầu vỡ ra.

Rồng Đơn Độc nãy giờ vẫn đang giãy giụa bỗng chốc dừng lại hẳn, hai cánh tay thõng xuống, cả người rũ xuống không còn chút sức lực nào.

Nhưng vẫn chưa hết.

Xe Tăng Thịt vẫn chưa hết tức giận, anh ta giơ quả đấm thép lên, nện Rồng Đơn Độc như nện một bao cát. Rồng Đơn Độc bị đánh đến nỗi vỡ đầu chảy máu, hoàn toàn mất khả năng kháng cự.


Đòn cuối cùng là dùng một cú lên gối làm gãy đôi người Rồng Đơn Độc. Đó cũng chính là đòn chính thức tiễn số một Rồng Đơn Độc đi về Tây Thiên.

Đám đông ồ lên kinh ngạc, thi nhau reo hò ủng hộ Xe Tăng Thịt.

"Xem ra, vẫn nhiều người cược cho Xe Tăng Thịt hơn!", Tần Hạo cười ha ha nói. Sau đó anh nhìn sang Trúc Diệp Thanh mặt vô cảm đang ngồi cạnh mình. Lúc này, người phụ nữ này đang giả ngốc. Tần Hạo dùng ngón tay chọc chọc cô, nói: "Này, có kết quả rồi kìa!"

"Em nhìn thấy rồi!", Trúc Diệp Thanh bình tĩnh đáp. Sau đó, cô nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ, đứng dậy, quay lưng lại phía Tần Hạo, nói: "Tới đi!"

Rất nhiều người xung quanh quay lại nhìn, sau đó thần người ra một lát rồi có người nói: "Còn đần mặt ra đó làm gì! Mẹ nó, là chị Thanh đấy. Anh không tới thì chẳng lẽ tôi tới à!"

Tần Hạo ngại ngùng nhìn về phía sau một lát. Đám người này dường như đang giễu cợt anh không có can đảm?

Bốp!

Tần Hạo vỗ một cái vào vòng ba khủng đằng sau lớp váy da ngắn kia, một tiếng nghe rất đanh phát ra. Sau đó anh cười nói: "Được rồi, sờ xong rồi!"

Như vậy mà gọi là sờ sao?

Trúc Diệp Thanh quay đầu lại, mặc dù da mặt cô dày nhưng cũng không tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Cô quay lại lườm Tần Hạo một cái, sau đó giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, ngồi lại chỗ cũ xem kịch hay tiếp.


Bên cạnh có khách quen pha trò: "Mẹ nó, chị Thanh à, đây là cao thủ mới sao? Sức chiến đấu của anh ta thế nào?"

Trúc Diệp Thanh ở trong giới này có địa vị rất cao. Những người ở đây gặp cô đều phải chào một tiếng chị Thanh là điều hết sức bình thường.

"So với anh thì còn thua xa!", Trúc Diệp Thanh liếc Tần Hạo một cái, không hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào để công kích anh.

Tần Hạo giận dữ nói: "Kém xa? Sao có thể chứ? Anh đá một phát là hắn ta bay xa cả ba con phố ấy chứ!"

Long Tứ ở đằng sau nở nụ cười tà ác, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Còn Đồ Anh Kiệt, sau khi bước vào nơi này thì đã bị những sự việc diễn ra ở đây đưa từ hết sự kinh ngạc này đến sự kinh ngạc khác. Còn nhớ lúc trước anh ta còn nhắc nhở hai người Tần Hạo nhỡ may có gặp phải Trúc Diệp Thanh thì phải đề phòng sự đáng sợ của cô ta. Lại còn dặn dò gì mà cẩn thận, không được đắc tội. Vòng xoáy quyền lực ở Yến Kinh rất sâu, một khi không cẩn thận bị cuốn vào thì sẽ không thoát ra được.

Nhưng giờ nhìn lại thì chuyện hoàn toàn không phải như vậy!

Tần Hạo và Trúc Diệp Thanh đi vào căn phòng nhỏ bàn bạc việc gì đó không ai biết. Nhưng sau khi họ đi ra thì nhìn thái độ của họ, ai nấy đều đoán là vừa mới đi làm chuyện 'mèo mả gà đồng' về cũng không ngoa.

Nhìn cách hai người họ ve vãn nhau thì thực sự khiến những người khác khó lòng dám tưởng tượng tiếp nữa.

Nếu không phải mất ba ngày trời để kiếm được mười triệu, hơn nữa còn đặt cược cho số ba vô địch thì Đồ Anh Kiệt sớm đã cuốn gói từ lâu. Nơi này không phù hợp với những nhân vật nhỏ bé như anh ta. Nếu chẳng may làm gì sai thì mạng cũng chẳng còn ấy chứ.

Đồ Anh Kiệt đã lăn lộn ở Yến Kinh này khá lâu, anh ta biết rõ sự đáng sợ của nơi này. Người ngồi cạnh anh ta lúc này, dù chỉ là một khán giả nhìn có vẻ rất tầm thường thôi cũng đủ khả năng vẫy tay một cái thôi là có thể nghiền nát anh ta.

Trong lúc anh ta còn đang thẫn thờ thì trận đấu thứ hai đã bắt đầu.


Trong trận đầu, Xe Tăng Thịt đã giết chết Rồng Đơn Độc. Lúc này, trên võ đài còn lưu lại rất nhiều vết máu. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến trận đấu tiếp theo.

Tần Hạo liếc nhìn hai tuyển thủ đang đi lên. Hai người này nhìn không giống những tuyển thủ thông thường lắm. Một người đàn ông trung niên mặc trang phục nho nhã thời nhà Đường, nhìn có vẻ khá gầy, nhưng khí chất toát ra từ người đó thì không hề tầm thường. Người đó đứng trên võ đài trông rất uy lực.

Còn đối thủ của người đó lại là một người nước ngoài nhìn rất kì dị. Người này buộc tóc kiểu quả dứa, nhuộm vàng khè, trên tay quấn vải. Người này vừa lên võ đài đã nhìn sang người đàn ông trung niên nho nhã kia cười lạnh.

Trúc Diệp Thanh lại trở thành người thuyết minh. Nhưng trước khi giải thích, cô bắt Tần Hạo đoán trước.

"Em sẽ không vội nói, anh đoán thử xem bên nào thắng?"

Tần Hạo tập trung suy nghĩ, anh chỉ cảm thấy người đàn ông trung niên kia đứng trên võ đài mà rất bình tĩnh, rất có khí phách. Hơn nữa, từ nhịp thở của người đó có thể phán đoán người này là cao thủ. Ngoài ra, rất có khả năng luyện nội công.

Tần Hạo lại nhìn tuyển thủ còn lại, từ cánh tay và cùi chỏ của anh ta có thể đoán được anh ta luyện Muay Thái.

Một cuộc đối đầu giữa võ Hoa Hạ và Muay Thái ư?

Rất đáng xem.

Tần Hạo chẳng thèm do dự mà nói ngay: "Đương nhiên là số ba thắng!"

Trúc Diệp Thanh nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, dường như cảm thấy phán đoán của anh rất kì lạ. Nhưng sau khi thần người ra một lát, cô bật cười, nói: "Anh cảm thấy chút võ công Hoa Hạ khua tay múa chân đó có thể đánh thắng được sức mạnh hung bạo của Muay Thái? Lựa chọn này không phải là vì lòng tự tôn dân tộc đấy chứ?"

- -------------------