Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 390: C390: Nhiệt huyết dâng trào




Sau khi rời khỏi đó, hai người trở về khách sạn. Vẻ mặt Long Tứ rất nghiêm túc, chẳng nói lời nào. Cảnh tượng này hoàn toàn khác với phong thái thoải mái cười nói mắng chửi hàng ngày.

“Nghĩ gì đấy? Đừng nói là bị tên kia dọa rồi nhé?”, Tần Hạo vừa hút thuốc vừa hiếu kỳ hỏi.

Khẽ lắc đầu, Long Tứ nói: “Bề ngoài là vậy thôi. Nhưng có lẽ anh còn hiểu rõ hơn em. Tứ đại gia tộc gì đấy chẳng hề ghê gớm như lời đồn. Người lợi hại thật sự, sẽ không tiếng tăm đến thế. Em cảm thấy Đồ Anh Kiệt hơi khoa trương!”

Tần Hạo chỉ cười cười không đáp.

Đúng như lời Long Tứ nói, anh hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai. Tứ đại gia tộc thật ra cũng chẳng ghê gớm gì, nhưng đấy là đối với anh thôi. Trong mắt người khác, nhà họ Diệp danh tiếng lừng lẫy, nào có ai dám thách thức?

Mà khoan bàn đến người khác. Ngay cả Tần Hạo, cũng không nghĩ anh có thể tung hoành ở Yến Kinh này.

Dưới bầu trời u ám này, không có quá nhiều nhân vật ngọa hổ tàng long.

Kẻ không chút kiêng dè diệt sạch tứ phương, chỉ có thể là bậc cao thủ như sư phụ anh. Tần Hạo vẫn còn kém một chút nữa mới có được bản lĩnh như thế!

“Đồ Anh Kiệt cũng là người có năng lực. Đối phương đã nhắc nhở chúng ta cẩn thận, vậy thì cẩn thận một chút vẫn hơn. Không làm to chuyện, hạn chế ra tay hết mức có thể!”, Long Tứ nghiêm túc nói.

Tần Hạo không lên tiếng. Trong lòng anh đang nghĩ, rốt cuộc động thái này của sư phụ là có ý gì?

Về khách sạn, họ trải qua một đêm yên bình. Đến chiều ngày hôm sau, Đồ Anh Kiệt đến đón cả hai bằng một chiếc xe không quá bắt mắt.

Được nhắc nhở phải cẩn thận, nhưng Tần Hạo lại cảm thấy hứng thú. Anh muốn xem thử, rốt cuộc nước ở Yến Kinh sâu đến mức độ nào. Nếu có cơ hội, anh cũng muốn khuấy đảo dòng nước vẩn đục này!


Tần Hạo và Long Tứ vừa trò chuyện vừa ra khỏi khách sạn. Họ ngồi vào xe của Đồ Anh Kiệt, chuẩn bị đến một nơi lạ lẫm.

Vừa lên xe, Tần Hạo đã nhìn thấy Đồ Anh Kiệt mặc dày như một chiếc bánh ú. Anh hỏi với vẻ buồn cười: “Đàn ông đàn ang mà sợ lạnh vậy? Chẳng lẽ lại yếu ớt đến thế?”

“Nhiều người quen, bất tiện, che chắn kỹ một chút vẫn hơn!”, Đồ Anh Kiệt ngại ngùng đáp.

Tần Hạo và Long Tứ nhìn nhau, cảm thấy có phần kỳ lạ. Tên Đồ Anh Kiệt này có thể lăn lộn ở Yến Kinh đúng là không chỉ dựa vào cái miệng, suy nghĩ rất chu toàn.

Hai người họ là người từ nơi khác đến, không cần lo đến chuyện này.

Xe rời khỏi thành phố, chạy vào đường cao tốc, càng đi càng xa.

Tần Hạo khẽ chau mày, rốt cuộc là đi đâu đây?

Như thể đoán được họ sẽ thắc mắc, Đồ Anh Kiệt bèn nói thẳng: “Địa điểm diễn ra giải đấu là bí mật nội bộ. Trừ những người tổ chức cấp cao, giải đấu không hề được công khai trước khi diễn ra. Còn khán giả hầu hết là những đại gia với khối tài sản trên mười triệu. Người có tài sản dưới mười triệu cũng không có tư cách đến xem!”

“Kinh khủng thế cơ à?”, đáp lại với giọng bình thản, Tần Hạo chẳng quan tâm lắm. Tình trạng này ở nước ngoài còn khiếp hơn, Tần Hạo và Long Tứ đã từng chứng kiến nhiều lần rồi.

Nhưng ở trong nước thì đúng là rất hiếm thấy.

Tần Hạo không thể không xem trọng chuyến đi này. Nếu đúng như lời Đồ Anh Kiệt nói thì giải quyền anh này chính là một dịp để kiếm bộn tiền. Trong hàng trăm đại gia đến xem, e rằng không chỉ có người của thành phố Yến Kinh!

“Trúc Diệp Thanh mà các anh muốn tìm không phải là võ sĩ, mà là một trong những người tổ chức giải đấu!”, Đồ Anh Kiệt tiết lộ.

Tần Hạo ngây người, sau đó bực tức nói: “Có thể nói hết trong một lần không vậy, mẹ nó!”

“Ờm, tôi nói xong rồi!”

“Nói xong thì ngậm cái mồm lại, tập trung lái xe đi! Mẹ!”, Tần Hạo cảm thấy phiền với tên này thật sự. Đã biết được nhiều thông tin như vậy thì sao không tiết lộ sớm cơ chứ? Lại còn úp mở, đợi đến bây giờ mới nói.

Đồ Anh Kiệt chỉ biết cười khổ. Không phải không muốn nói, chỉ là bây giờ Đồ Anh Kiệt mới hay tin. Nhưng thấy Tần Hạo đang giận dữ như vậy, Đồ Anh Kiệt cũng không dám giải thích.

Điểm đến là một xưởng sửa chữa ô tô khiến Tần Hạo vô cùng bất ngờ.

Diện tích của xưởng không hề nhỏ. Lúc bước vào, anh nhìn thấy rất nhiều xe, chúng có chung một đặc điểm là không hề bắt mắt.

“Xem ra có nhiều khán giả lắm!”, Đồ Anh Kiệt nheo mắt nói.

Tần Hạo nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ đây chính là xe của những đại gia kia?”


Anh chỉ vào những chiếc xe cũ kỹ dính đầy bùn đất. Có Toyota, Jetta, xe van, chiếc tốt nhất là Mercedes-Benz. Những kẻ lắm tiền bình thường còn chẳng xem trọng Ferrari, thế mà nay là khiêm tốn đến thế.

“Đúng vậy. Bất ngờ lắm phải không? Ha ha. Anh đừng quên, đây chỉ là một xưởng sửa xe bình thường thôi, không phải là xưởng 4S!”, Đồ Anh Kiệt cười đáp.

“Bất ngờ con khỉ!”, Tần Hạo phun ra bốn chữ, khiến đối phương im bặt.

Đây mà là nơi tổ chức thi đấu quyền anh? Sao chẳng thấy bóng người nào vậy?

Không hề có ai canh gác trước cửa. Nhỡ có kẻ nào xông vào thì cũng chẳng có người báo tin!

Lúc Tần Hạo còn đang nghi ngờ, Đồ Anh Kiệt đã đỗ xe lại và bước xuống.

“Quý khách sửa xe à?”

Lúc này, một thợ sửa xe đang cầm cờ lê, vội chạy ra hỏi.

Người thợ này mặc một bộ quần áo lấm lem dầu máy, vẻ ngoài không có gì đặc biệt, giống như những thợ sửa xe bình thường khác.

“Ừm, hệ thống sưởi bị hỏng, nhờ anh sửa giúp tôi nhé. Hôm nay trời rét quá, sửa mất bao lâu anh nhỉ? Có nơi nào để chúng tôi ngồi chờ không?”, Đồ Anh Kiệt vừa co người vừa than thở.

“Có chứ. Chúng tôi có nơi nghỉ ngơi, nhưng mà phải trả tiền. Các anh trả thẻ hay tiền mặt?”, thợ sửa xe kia nheo mắt nhìn ba người họ.

Lấy va li từ trong cốp xe ra, Đồ Anh Kiệt trả lời: “Tất nhiên là tiền mặt!”

Tần Hạo kinh ngạc, không ngờ bọn người này còn dùng cả ám hiệu.

Đồ Anh Kiệt chuẩn bị rất chu đáo, cầm va li theo thợ sửa xe kia vào trong. Không biết bọn họ đã nói gì, một lúc sau, người thợ kia nói với Tần Hạo và Long Tứ: “Vào trong đi!”


Tần Hạo và Long Tứ nhìn nhau, sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh, theo người kia vào trong.

Bước vào một cánh cửa nhỏ, bên trong có một lối đi nhỏ hẹp. Men theo lối đó đi xuống, họ mới phát hiện trong này không hề tầm thường.

Trong mơ hồ, họ nghe được tiếng nhạc sôi động khiến nhiệt huyết trong người cuộn trào.

Tần Hạo có thể đoán được, phía trước chính là nơi diễn ra giải đấu quyền anh.

Đi hết lối nhỏ ấy, họ nhìn thấy một cánh cửa phía trước. Có hai người cao to vạm vỡ đang đứng canh trước cửa. Người thợ sửa xe khẽ gật đầu với hai người nọ, rồi bước tiếp.

Đồ Anh Kiệt đi trước, Tần Hạo và Long Tứ theo sau. Hai người cao to nọ nhìn ba người, sau đó mở cửa ra. Đợi họ vào trong rồi, hai người nọ bèn đóng cửa lại.

Tần Hạo nhìn đến ngỡ ngàng. Trước mặt anh là một không gian rộng hơn hai trăm mét vuông, dường như được cải tạo từ một nhà máy cũ.

Chính giữa là một võ đài hình vuông với chiều dài năm mét, cao hai mét. Những chỗ ngồi quanh võ đài đã chật kín người, vô cùng đông đúc.

Đấy chính là khán giả, cũng là những đại gia với khối tài sản hơn mười triệu kia.

Lúc này, bọn họ chỉ yên lặng ngồi đó, trò chuyện với những người xung quanh, trông rất nhàn nhã. Ba người tiến vào cũng không hề thu hút sự chú ý của nhiều khán giả ở đây. Quá rõ ràng, những kẻ này bình thường đều cao cao tại thượng, có gì mà chưa từng thấy đâu.

- -------------------