Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 387: C387: Náo loạn trong spa




“Không được coi là ngầu nhưng lăn lộn nhiều năm, quan hệ rộng, quen biết nhiều người. Có khi biết cả người mà anh cần tìm! Còn nếu cả đến người này cũng không biết thì em cũng hết cách!”, Long Tứ vừa hút thuốc vừa bình tĩnh nói.

Tần Hạo nghe thấy vậy thì không nói thêm gì.

Lúc này, một cha nội cao to dũng mãnh nhảy vào trong bồn nước khiến nước bắn tung tóe lên mặt hai người còn lại, và khiến thuốc cũng bị tắt ngóm.

Ở đây cấm hút thuốc, thế nhưng chẳng có ai quan tâm, và người ngoài thì càng không lên tiếng.

Long Tứ vứt một nửa điếu thuốc còn lại đi, điềm đạm nhìn cha nội cao to lực lưỡng trước mặt. Thằng cha này thiếu đòn à?

Lúc này chỉ thấy những người xung quanh chạy tới chào hỏi, nịnh nọt cha nội kia: “Anh Hắc Tam, ngọn gió nào đưa anh tới đây thế?”

“Còn ngọn gió nào nữa? Cái thời tiết chó má này khiến ông đây ngứa toàn thân nên tới ngâm mình thôi. Có thuốc không, đưa đây một điếu đi!”, gã đàn ông có biệt hiệu Hắc Tam vừa phàn nàn vừa chìa tay ra.

Tần Hạo lấy điếu thuốc bị ướt tới phân nửa ra khỏi miệng, búng vào gáy Hắc Tam.

“Ái chà, thằng nào làm?”, Hắc Tam bị búng trúng đầu thì kinh ngạc nhảy dựng lên. Nhìn đầu lọc nổi bập bềnh trên mặt nước, hắn tức giận đùng đùng, trợn ngược mắt nhìn.

Phía sau hắn ta cũng chỉ có Tần Hạo và Long Tứ.

“Không phải tôi!”, Tần Hạo giả bộ sợ sệt, rồi lẳng lặng chỉ vào Long Tứ ở bên cạnh, dùng ánh mắt bán đứng đồng đội nhìn hắn.

“Chết tiệt!”, Long Tứ không nhịn được phải chửi rủa.

Hắc Tam điên tiết, nhìn dáng vẻ gầy gò của Long Tứ thì không coi ra gì. Hắn gầm lên: “Mẹ mày muốn chết à!”


Hắc Tam cũng đã lăn lộn nhiều năm và cũng là khách quen ở đây. Ngoài Tần Hạo và Long Tứ thì hầu như ai cũng biết tới hắn ta. Người này nóng tính, động tí là giãy như đỉa phải vôi, hơn nữa còn cực khỏe, không dễ gây sự.

Vì vậy hắn ta vừa tới là cái đám côn đồ bậu xậu chỉ giỏi khoe mẽ kia bèn lập tức chủ động tới chào hỏi.

Lúc này, thấy hai cha nội rõ ràng là từ nơi khác tới mà lại dám khiêu khích thì hắn ta bốc hỏa ngùn ngụt: “Mấy đứa quen hai thằng này không?”

“Không ạ. Trước đây cũng chưa từng gặp ạ. Có lẽ không phải người vùng này!”, một tên khác nhìn kỹ hai người Tần Hạo, sau khi xác định họ lạ hoắc thì đã nói với giọng chắc nịch.

Nhìn Hắc Tam có vẻ là loại xôi thịt nóng nảy nhưng không phải là không có não. Hai người Tần Hạo trông rất lại, chưa rõ thế nào. Trước khi làm rõ thì hắn ta sẽ không tự ý ra tay.

Đây chính là một sự kỹ tính của Hắc Tam. Mặc dù hắn ta đã tỏ rõ thái độ tức giận nhưng vẫn nói chuyện với vẻ thận trọng với những người đã quen.

“Nhà quê ra tỉnh à, ha ha, đúng là có mắt như mù, dám búng thuốc vào người anh Hắc Tam, chán sống rồi chứ gì”.

“Chuẩn không cần chỉnh, tụi nó cũng không tìm hiểu xem đây là địa bàn của ai. Đừng nói là anh Hắc Tam, đến ngay cả ông chủ Đồ còn không dám động tới nữa là!”

“…”

Mấy người nói chuyện, Tần Hạo và Long Tứ cũng đã nghe thấy. Long Tứ nói nhỏ: “Ông chủ Đồ mà bọn chúng nói tới chính là người mà chúng ta đang đợi!”

Tần Hạo khó chịu: “Cha nội đó là ông chủ ở đây à? Sao vẫn còn chưa ra mặt gặp ông Long chứ? Hắn ta muốn ra oai với chúng ta đấy à. Cũng được thôi, vậy thì ép hắn ta ra, ông Long, xông lên, xử tên Hắc Tam chết tiệt kia đi.

“Hừ hừ!”

Long Tứ khẽ chửi một tiếng sau đó nhìn anh Hắc Tam hùng dũng trước mặt với vẻ khó chịu.

“Vừa rồi là mày búng đầu lọc phải không?”, Hắc Tam trợn mắt, chỉ vào mặt Long Tứ.

Long Tứ nói: “Tao nói không phải thì mày có tin không?”

“Không!”, Hắc Tam lắc đầu.

“Vậy thì được rồi chứ còn hỏi cái đếch gì!”, Long Tứ nói xong thì bỗng cảm thấy có gì đó sai sai. Đối phương đang hỏi mình mà mình lại nói vậy thì chẳng khác gì tự mình chửi mình?

Rõ ràng là không có ai để ý điều đó. Hắc Tam đoán ra đối phương không phải là nhân vật tai to mặt lớn gì nên yên tâm và quyết định dạy dỗ hai người bọn họ một bài học.

“Hôm nay ông sẽ dạy chúng mày cách làm người!”, Hắc Tam nói xong bèn tung nắm đấm về phía trước, cơ thể đầy uy lực làm xáo động cả mặt nước.

Long Tứ không hề né mà cũng tung nắm đấm, đối đầu trực diện với Hắc Tam.

Hắc Tam khẽ kêu á một tiếng. Hắn tưởng tay mình mới đập vào cục sắt, đầu ngón tay như muốn gãy ra, đau tới mức không nắm nổi bàn tay.


Long Tứ vẫn dựa mình vào bồn nước. Bỗng cậu ấy nhón tay lấy đầu lọc thuốc vứt đi khi nãy, búng vào đầu Hắc Tam. Lần này là sỉ nhục hắn ta chính diện luôn.

“Vốn không phải tao mà mày lại đi gây sự. Vậy chẳng phải là oan ức cho tao sao? Giờ thì ok rồi!’

Long Tứ cười hi hi nói.

Hắc Tam điên tiết, vồ tới một lần nữa.

“Một người không đủ đâu!”, Tần Hạo cười nham hiểm, cầm bao thuốc đặt trên bờ, rút ra vài điếu, giựt thành từng mẩu rồng búng vào đám người phía sau.

“Mẹ nó!”

“Chết tiệt, hai thằng mày chán sống rồi chứ gì!”

“Búng cái đầu nhà chúng nó ấy, xử đi anh em!”

Đám người la hét hùa theo anh Hắc Tam đồng loạt xông lên.

“Dụ dỗ xong rồi, nhớ thù cho dai vào nhé!”, Tần Hạo nói với Long Tứ, và coi cuộc chiến này như một trò chơi vậy.

Long Tứ giận lắm. Cha nội Tần Hạo không ra tay giúp đỡ thì thôi, lại còn chê ít người, đào hố cậu ấy đấy à!

Đương nhiên, Long Tứ cũng chỉ phàn nàn, còn đám người này chẳng là gì đối với cậu ấy.

Vừa rồi Tần Hạo đã nói là phải ép ông chủ Đồ ra mặt thì làm loạn nơi này lên như vậy là được rồi.

Lẽ nào có người còn giỏi cà khịa hơn hai người bọn họ sao?

Đương nhiên là không!


Long Tứ đạp bay Hắc Tam, rồi nhanh như chớp hạ gục bảy tám tên còn lại, tên nào tên nấy kêu la ầm ĩ.

Lúc này bọn chúng mới ngộ ra, to xác chẳng có ích gì. Đọ da thịt thì hai người Long Tứ là nhỏ bé nhất. Vậy mà lại có thể hạ gục bọn chúng chẳng tốn chút công sức nào.

“Hai tên này không hề đơn giản!”

Hai cha nội vừa nãy còn tỏ ra khinh thường thì lúc này đã thay đổi suy nghĩ. Những tên lăn lộn trong giới này đều biết, có những người nhìn không có khả năng gây thương vong nhưng thực ra là những nhân vật cả đời này chúng không dám động tới.

Bởi vì họ không chỉ có năng lực giết người mà còn tinh thông các thủ pháp giết người, không phải là loại mà những tên côn đồ nhãi nhép chỉ biết cầm dao như chúng có thể gây chiến.

Cuối cùng thì bọn chúng cũng phải nhìn Long Tứ bằng ánh mắt sợ hãi.

Tần Hạo thì vẫn dựa lưng một chỗ chẳng buồn nhúc nhích. Lúc này, anh bắt đầu vỗ tay: “Thật lợi hại, chậc chậc! Thằng cha đó vẫn chưa ló mặt ra à?”

Anh lại châm thuốc, rít một hơi, sau đó nhìn về phía cửa ra vào.

Long Tứ khẽ chau mày. Ban đầu cậu ấy còn tỏ ra kiên nhẫn, không muốn gây chuyện nhiều vì cũng muốn xem xem đám côn đồ của thủ đô như thế nào, thế nhưng đối phương đã tỏ thái độ thì đúng là đã động vào nọc độc của cậu ấy.

Đúng lúc này cánh cửa mở ra, Đồ Anh Kiệt đã tới.

Đồ Anh Kiệt là ông chủ ở đây, mọi người thường gọi là ông chủ Đồ. Hắn ta có mối quan hệ rất rộng. Rất nhiều người trong giới và khác giới gặp hắn ta đều phải chào một tiếng ông chủ Đồ.

- -------------------