Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 377: C377: Vợ hiền dâu thảo




Tần Hạo ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý, bèn gật đầu.

“Anh đưa em về!”

“Ừ!”, Thẩm Giai Oánh không từ chối. Cô biết có từ chối cũng vô dụng, anh vẫn sẽ khăng khăng đưa cô về. Mới đây thôi, nơi này còn rộn ràng vui vẻ. Vừa mở cửa ra là ngửi được mùi thức ăn mà Yên Yên nấu, cũng có thể nhìn thấy Oanh Oanh mặc đồ ngủ gợi cảm đi đi lại lại trong nhà.

Nhưng giờ đây nơi này lại yên lăng như tờ, vô cùng tĩnh mịch.

Vào nhà, Thẩm Giai Oánh pha cho anh một tách trà. Tựa như khi họ vừa mới quen biết nhau vậy, phảng phất vẻ hoài niệm.

Cả hai ngồi cạnh nhau, nhất thời chẳng biết nên nói gì.

“Anh vừa rời đi không lâu thì chị em họ cũng biến mất. Ở nhà chẳng còn ai. Nói ra sợ anh chê cười, đêm về em chẳng thể nào ngủ được. Em chỉ ngồi đây uống trà, như thể vẫn còn cảm nhận được anh đang ở cạnh bên. Nhưng rồi càng uống, em lại càng trằn trọc. Mấy hôm sau, em không chịu đựng được nữa, cũng chẳng thể đi làm. Nên em từ chức rồi!”

Thẩm Giai Oánh mỉm cười đầy miễn cưỡng, nói với Tần Hạo những chuyện mà anh không hay biết.

“Xin lỗi. Khiến em phải lo lắng rồi. Đừng vội làm việc lại, cứ nghỉ ngơi trước đã. Em gầy đi nhiều quá!”

Tần Hạo nhìn cô, xót xa cất lời.

Thẩm Giai Oánh khẽ cười: “Gầy đi cũng tốt mà. Giảm cân khó lắm đấy. Anh không biết đâu, Lạc Lạc suốt ngày bảo là phải giảm cân, cơm trưa cũng không ăn, thế mà vẫn chẳng gầy đi được.”


“Em không cần giảm cân đã đủ xinh đẹp rồi. Gầy đi thì anh ôm sẽ không thoải mái nữa!”, Tần Hạo ôm cô vào lòng.

Nhắc Lạc Lạc, cô sực nhớ đến hôn sự của cô ta. Suýt nữa thì quên mất, Lạc Lạc sẽ kết hôn vào Tết Dương lịch, cũng chính là ngày kia.

Tần Hạo hỏi, Thẩm Giai Oánh bảo cô cũng không rõ. Gần đây cô không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác nữa nên nhất thời không nhớ ra.

Nói xong, Thẩm Giai Oánh bèn gọi điện cho Lạc Lạc. Cô ta rất hào hứng, bảo rằng đang bận lo cho lễ cưới, ngày mai sẽ đích thân đến đưa thiệp cho cô.

Thẩm Giai Oánh vội vàng nói mấy tiếng chúc mừng. Sau khi cúp máy, trông cô có phần buồn bã.

Lạc Lạc nhỏ tuổi hơn cô mà giờ đã thành gia lập thất. Còn cô thì vẫn chưa đâu vào đâu!

Tần Hạo ôm chặt lấy cô, thầm thì bên tai: “Xin lỗi, do anh không tốt!”

“Anh nói gì lạ vậy! Em ở bên anh thì đã chẳng cần đến những thứ đó rồi. Anh và Lâm Vũ Hân trước đó là người yêu của nhau, em cùng lắm chỉ là một kẻ thứ ba không biết xấu hổ mà thôi!”, Thẩm Giai Oánh gượng cười. Thấy Tần Hạo ủ rũ, cô vội nói tiếp: “Hôm nay đừng nhắc đến những chuyện này nữa. Chỉ cần ở cạnh em thôi, được không? Em nhớ anh lắm!”

Tần Hạo nhiệt tình siết chặt cô vào lòng. Anh khẽ hôn lên tai cô. Nụ hôn lướt đến chân mày, chiếc mũi thanh tú rồi dời xuống cánh môi hồng. Mọi thứ dần dần nóng lên.

Khi ham muốn đã trỗi dậy thì sẽ chẳng cách nào dừng lại.

Cả hai chìm đắm trong thế giới của riêng họ, không một ai quấy nhiễu. Quấn quýt nhau suốt hai giờ đồng hồ, họ mới dần buông nhau ra.

Tần Hạo ngày càng càng mê đắm tình cảm sâu đậm khắc cốt ghi tâm này. Đây là cảm giác mà anh chẳng thể tìm thấy ở Lâm Vũ Hân.

Từ sau lần đầu giữa anh và Lâm Vũ Hân, họ cứ hợp tan tan hợp suốt. Anh cũng chẳng biết phải làm sao nữa.

“Chồng này, anh và Lâm Vũ Hân đã từng làm chuyện ấy chưa?”

Thẩm Giai Oánh đột nhiên lấy can đảm hỏi anh chuyện này. Cô xấu hổ lắm, nhưng vì rất muốn biết nên cô vẫn lên tiếng hỏi.

Tần Hạo lúng túng đáp: “Chỉ có một lần thôi, vào lúc mới quen biết cô ấy.”

“Cô ấy, có giỏi hơn em không?”, Thẩm Giai Oánh căng thẳng hỏi.


Tần Hạo cười khổ. Anh và người phụ nữ của mình lại trò chuyện về một người phụ nữ khác hình như rất quái dị. Không biết phải trả lời thế nào, anh đành đáp: “Không rõ nữa. Hôm đó là lần đầu tiên anh và cô ấy gặp nhau. Cô ấy vẫn còn trong trắng nữa. Lần đầu mà, có lẽ không được như em! Dù sao thì chúng ta cũng làm nhiều lần rồi!”

“Mới lần đầu gặp nhau mà đã…”, Thẩm Giai Oánh ngỡ ngàng, còn nghĩ mình đã tiến triển nhanh lắm rồi, không ngờ Lâm Vũ Hân còn nhanh hơn. Cô luôn cảm thấy bản thân có vẻ “thoáng” quá, quen chưa được bao lâu thì đã lên giường. Không ngờ Lâm Vũ Hân bình thường lạnh lùng mà lại cởi mở như thế.

Biết cô hiểu lầm, Tần Hạo bèn sờ mũi, xấu hổ nói: “Cô ấy uống say. Lần đó, có lẽ là hiểu nhầm thôi!”

“Ồ…”

Thẩm Giai Oánh ngẩn người, rồi sực tỉnh: “Chẳng trách. Em còn nhớ Lâm Vũ Hân lúc còn đi học không phải là kiểu người cởi mở như thế. Bảo sao anh lại thích cô ấy như vậy, cảm thấy áy náy à?”

“Mới đầu thì có lẽ là thế!”, Tần Hạo đáp.

“Có thể kể cho em nghe về chuyện của hai người không?”, Thẩm Giai Oánh trần trụi nằm trong lòng anh. Khi quấn quýt bên Tần Hạo, không có người ngoài, cô cũng khá phóng khoáng.

Tần Hạo chần chừ một lát, rồi bắt đầu kể từ lúc anh mới quen biết Lâm Vũ Hân.



Anh rời khỏi nhà Thẩm Giai Oánh khi trời đã chạng vạng. Về đến nhà họ Lâm, vừa mở cửa bước vào, anh trông thấy Lâm Vũ Hân đang ăn cơm. Tò mò chạy đến xem thử, Tần Hạo bỗng phì cười.

Hôm nay Lâm Vũ Hân nổi hứng nấu ăn. Cô thấy Thẩm Giai Oánh nấu nướng giỏi như vậy nên trong lòng không cam tâm. Thế là cô bèn tìm sách dạy nấu ăn rồi làm theo công thức, bắt đầu từ việc xào khoai tây sợi.

Lúc cắt khoai tây, Lâm Vũ Hân còn suýt cắt vào tay. Đến cuối cùng, cô vẫn làm hỏng. Món trứng xào cà chua thì miếng trứng khét nằm trên cà chua. Không biết nên xào trứng hay cà chua trước, cô bèn xào cà chua trước, sau đó mới cho trứng vào.

Cả hai món đều rất xấu xí và khó ăn.


Lâm Vũ Hân rất bực mình. Nhưng vì đây là lần đầu tiên xuống bếp, nên cô cũng không đành lòng đổ bỏ. Dù sao cũng không có ai ở nhà, cô đành ăn hết vậy.

Nhưng không ngờ, Tần Hạo lại trở về đúng lúc này và nhìn thấy cảnh tượng ấy. Cô đỏ mặt che mấy đĩa thức ăn lại, tức giận quát: “Cười gì mà cười? Buồn cười lắm sao?”

Anh vội xới một bát cơm, đoạn nói: “Lâm đại tiểu thư muốn làm vợ hiền dâu thảo đấy à! Phải nếm thử tài nấu nướng mới được!”

“Không cho anh ăn. Tránh ra!”, Lâm Vũ Hân nổi cáu, giữ khư khư mấy đĩa thức ăn.

Tần Hạo vẫn ngồi xuống, ăn thử một miếng, sau đó ngạc nhiên nói: “Ồ, được đấy chứ, tuy là nhìn không đẹp lắm. Ừm, vừa mới học nấu ăn thì xào khoai nhớ cho ít nước vào, không thôi sẽ dễ khét. Món trứng xào cà chua thì phải xào trứng trước, rồi xào cà chua, sau đó mới xào hai thứ cùng nhau.”

“Cần anh lo chắc? Đây thích làm sao thì làm nhé!”, Lâm Vũ Hân bực bội nói.

“Có năng khiếu mà. Lần đầu nấu ăn đã được như thế này là giỏi rồi!”, Tần Hạo thật sự không cảm thấy quá khó nuốt. Lâm Vũ Hân vẫn còn tốt chán. Không nhầm đường thành mì chính, không biến món ăn thành cơm cháy đã là khá lắm rồi.

Không giấu được nụ cười, Lâm Vũ Hân hỏi lại: “Thật sao?”

“Thật mà. Ăn mau đi, em no rồi à?”, nhìn hai đĩa thức ăn chưa được động đến, Tần Hạo bèn hỏi.

- -------------------