Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 316: C316: Giúp đỡ bạn bè




Tần Hạo buồn bực đứng dậy: “Ừm, phải rồi. Xin lỗi nhé, tôi vào nhà vệ sinh một lát!”

Thẩm Giai Oánh nhìn anh nở nụ cười xin lỗi.

Tần Hạo thầm nghĩ, Lâm Vũ Hân đúng là người rất chu đáo. Anh cũng chỉ đành vào nhà vệ sinh dù chẳng hề có nhu cầu.

Sau khi hút một điếu thuốc, nghĩ rằng họ cũng đã tâm sự gần xong, anh trở vào nhà hàng. Thế nhưng, Tần Hạo lại thấy sắc mặt của cả hai không được tốt lắm.

Lâm Vũ Hân đang vô cùng tức giận nói gì đấy. Còn Thẩm Giai Oánh thì nước mắt lã chã rơi, trông như chịu rất nhiều ấm ức.

Thấy Tần Hạo đi đến, Thẩm Giai Oánh lập tức lau nước mắt thật nhanh, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Còn Lâm Vũ Hân cũng không nhắc đến chuyện vừa mới xảy ra, làm Tần Hạo cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Chẳng lẽ Lâm Vũ Hân vừa mới kể tội anh? Thẩm Giai Oánh đồng cảm với Lâm Vũ Hân nên mới khóc?

Chắc thế, cũng chỉ có lý do này thôi!

Suy đoán này khiến tâm trạng Tần Hạo vô cùng không vui. Mẹ nó chứ, bảo anh đi hóa ra là để nói xấu anh à? Làm như vậy có hơi quá đáng không đấy?

Bữa cơm trôi qua trong bầu không khí ngại ngùng. Cả ba người đều không lên tiếng. Có nói, cũng chỉ nói mấy chuyện râu ria.

Đến lúc rời đi, Lâm Vũ Hân kéo Tần Hạo lên xe, sau đó cơn giận mới bắt đầu bộc phát.


“Quá đáng thật ấy! Em không nhịn được nữa!”, Lâm Vũ Hân vừa tức giận nói vừa đấm lên người Tần Hạo.

Tần Hạo oán thán: “Này, hình như anh có chọc gì đến em đâu!”

Lâm Vũ Hân gằn giọng: “Em không có nói anh. Thẩm Giai Oánh đáng thương quá! Cái công ty của cô ấy không phải con người mà!”

Anh kinh ngạc hỏi lại: “Em đang nói đến cô ấy à?”

Cô bực tức đáp lời: “Anh có biết không? Thẩm Giai Oánh tội nghiệp lắm. Em nhất định phải giúp cô ấy.”

Nghe cô nói cả buổi trời mà Tần Hạo vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh cũng bó tay trước bộ dạng phẫn nộ ấy của Lâm Vũ Hân. Đại tiểu thư à, em có chuyện gì thì nói đi chứ!

Sau khi nổi tính tiểu thư một lúc lâu, ánh mắt của Lâm Vũ Hân bỗng nhiên sáng lên. Cô nhìn sang Tần Hạo, hỏi với vẻ mừng rỡ: “Tần Hạo, anh giúp cô ấy nhé?”

“Đại tiểu thư à, phải giúp gì mới được? Em có chuyện gì thì nói ra mau đi. Anh có biết ất giáp chi đâu, làm sao giúp em đây?”, Tần Hạo đã bất lực đến mức muốn mắng người.

Lâm Vũ Hân ngượng nghịu cười. Sau khi bình tĩnh lại, cô mới chậm rãi kể rõ mọi chuyện.

Thì ra, Thẩm Giai Oánh đang làm việc ở một doanh nghiệp khá lớn. Cô làm về quản lý tài chính. Năng lực của cô thì không phải bàn, lộ trình thăng tiến ở công ty rất sáng sủa.

Thẩm Giai Oánh còn sở hữu ngoại hình xinh đẹp, được người trong công ty vô cùng yêu mến.

Nhưng chỉ vì vị Tổng giám đốc mới bổ nhiệm của công ty mà mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Tổng giám đốc kia tên là Triệu Tri Minh, năm nay đã hơn năm mươi tuổi. Trông ngoại hình đã thấy hèn hạ, vừa bỉ ổi vừa háo sắc.

Từ khi vào công ty, ông ta đã mê mẩn nhan sắc của Thẩm Giai Oánh. Triệu Tri Minh luôn nghĩ cách lừa cô đến phòng làm việc rồi sàm sỡ cô những lúc không có ai ở đấy.

Sự tình bắt đầu trở nên nghiêm trọng khi ông ta ngang nhiên động tay động chân với cô ở văn phòng. Thậm chí, ông ta còn dùng công việc để uy hiếp Thẩm Giai Oánh. Nếu cô không vâng lời, ông ta sẽ đuổi cô ra khỏi công ty ngay lập tức. Mà dù Thẩm Giai Oánh có đi rồi, ông ta cũng không buông tha cho cô.

Thẩm Giai Oánh chỉ là một cô gái không quyền không thế, hoàn toàn không đủ sức phản kháng. Hiện giờ, Thẩm Giai Oánh còn chẳng dám đến phòng Tổng giám đốc một mình.

Nghe nói, tên Triệu Tri Minh này còn quen biết một đai ca nào đó trong giang hồ.

Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, Triệu Tri Minh lại lừa Thẩm Giai Oánh đến phòng làm việc. Ông ta uy hiếp cô, nếu sau lễ Quốc Khánh mà vẫn không chịu phục tùng, Triệu Tri Minh sẽ cho người hãm hiếp rồi giết chết Thẩm Giai Oánh.


Vừa dứt lời, Lâm Vũ Hân đã tức giận nghiến chặt răng. Cô chỉ hận không thể xé xác tên Triệu Tri Minh kia thành tám mảnh.

Tần Hạo thở dài, ngao ngán nói: “Chuyện này cần anh giúp à? Cô ấy không báo cảnh sát sao? Uy hiếp đến tính mạng thì nên gọi cảnh sát xử lý mới phải!”

Lâm Vũ Hân bực bội đáp: “Thẩm Giai Oánh cũng đã báo rồi nhưng vô ích. Mấy người trong cục cảnh sát có quen biết với Triệu Tri Minh, còn nói là không hề có chuyện đấy xảy ra. Định kiện ngược cô ấy tội phỉ báng nữa cơ!”

“Ờm… Vậy anh phải giúp thế nào đây? Giết chết Triệu Tri Minh à?”, Tần Hạo có phần bất lực. Mấy chuyện liên quan đến luật pháp không phải là chuyên môn của anh. Giúp được gì bây giờ? Chỉ có cách giết người thôi.

Cô cất giọng tức tối: “Không có bảo anh giết người mà. Sao có thể giết người bừa bãi được. Ngồi tù đấy.”

“Như vầy nhé. Anh có quen nhiều người trong giang hồ mà, đúng không? Nhờ họ âm thầm đánh Triệu Tri Minh một trận đi, dạy dỗ ông ta một chút. Sau đó bảo ông ta hủy hợp đồng với chị Thẩm Giai Oánh là được rồi!”, Lâm Vũ Hân nghĩ ngợi một hồi rồi đề xuất một hướng giải quyết khá hợp lý.

Tần Hạo xua tay: “Anh không quen biết người giang hồ gì cả. Việc này, em nhờ bố em đi.”

“Nhưng bố em bây giờ không có ở đây mà!”, Lâm Vũ Hân nghe anh nói vậy thì thất vọng tràn trề.

Tần Hạo cười đáp: “Chuyện có to tát gì đâu. Được rồi, đừng nghĩ nữa. Chúng ta về nhà thôi!”

Lâm Vũ Hân lập tức nổi nóng: “Này, sao anh có thể nói là chuyện không to tát được? Chị Thẩm Giai Oánh là chị em tốt nhất của em lúc còn ở trường đấy. Em không thể nhìn cô ấy bị bắt nạt được. Em nhất định phải giúp một tay!”

“Anh chỉ là tài xế thôi, không lo được chuyện của những người cao quý như bọn em!”, Tần Hạo cũng hết cách. Biết mình không nói lại cô, anh vừa dứt lời thì lập tức im lặng lái xe đưa Lâm Vũ Hân về nhà.

Thấy Tần Hạo vẫn còn ghim chuyện cô giới thiệu anh là tài xế vừa nãy, Lâm Vũ Hân bèn mắng anh là đồ hẹp hòi. Dọc đường trở về, cô cứ nói không ngừng. Thế nhưng Tần Hạo lại chẳng hề để ý đến Lâm Vũ Hân, làm cô bực bội đến nỗi muốn nổi cáu. Nhưng kể cũng đúng, Tần Hạo không thân thiết gì với Thẩm Giai Oánh, đâu nhất thiết phải giúp đỡ Thẩm Giai Oánh kia chứ.

Về đến nhà, Tần Hạo ngồi vắt chéo chân trên sô pha xem ti vi, vờ như không nghe thấy những lời Lâm Vũ Hân đã nói.


Bộ dạng ấy của anh lại càng khiến Lâm Vũ Hân tức tối hơn. Nhưng muốn nổi giận thì cô cũng đã nổi giận rồi, chỉ là Tần Hạo vẫn làm thinh thôi. Lâm Vũ Hân chợt nghĩ, Tần Hạo là người chỉ thích mềm mỏng, hay là cô năn nỉ anh nhỉ?

Nhưng mà nhìn dáng vẻ dửng dưng ấy của anh kìa! Như thể đang ngồi chờ cô đến nài nỉ vậy, đúng là thiếu đánh!

Lâm Vũ Hân hít một hơi thật sâu. Thôi vậy, vì chị em tốt của cô, năn nỉ thì năn nỉ!

Bước đến bên cạnh Tần Hạo, cô bướng bỉnh nhìn anh. Rất lâu sau đó, cô mới hạ giọng nói: “Này, xem như em năn nỉ anh đấy, được không? Giúp cô ấy đi mà!”

“Tên anh đâu phải là “Này”! Anh có tên nhé!”

Cười ha ha đáp lại, Tần Hạo đắc ý nghĩ bụng, em cũng có lúc phải nài nỉ anh rồi cơ à? Để anh xem đại tiểu thư như em thì năn nỉ ra sao!

Liếc nhìn bộ dạng ung dung cùng vẻ mặt nắm rõ cô trong lòng bàn tay của Tần Hạo, cơn giận của Lâm Vũ Hân không còn kìm được nữa. Cô bực tức nói: “Anh bớt tự đắc đi. Anh tưởng không có anh thì em không làm được hả? Không giúp thì thôi, em tự làm! Anh cứ chờ xem. Cùng lắm thì em chẳng cần tập đoàn Triều Dương nữa, có phải liều mạng cũng phải xử lý được tên Triệu Tri Minh đấy!”

Nói xong, Lâm Vũ Hân giận dữ quay người bước thẳng lên lầu.

Tần Hạo sờ cằm, khó chịu như vậy, cô nàng Lâm Vũ Hân này quả nhiên không chịu được việc bị trêu chọc.

- -------------------