Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 308: C308: Tôi đi hủy hôn




Lý Tố Mai mang vẻ mặt lo lắng kéo cháu gái mình qua, thấp giọng hỏi: "Con bé này, rốt cuộc cháu bị sao vậy? Đang yên đang lành sao lại dẫn một chàng trai về nhà? Cháu đang giận hai bác à? Vỹ Đào có điểm nào không tốt chứ?"

Tần Hạo vẫn luôn im lặng đột nhiên cười tiếp lời: "Anh ta rất tốt, tốt đến mức khiến tôi muốn nôn!"

Mấy người Lăng Đông Bình tức khắc ngạc nhiên.

Lời này của Tần Hạo rất mơ hồ, chỉ có Đỗ Vỹ Đào biết là chuyện thế nào. Anh ta chột dạ quát: "Anh nói bừa cái gì vậy?"

"Ôi, nể mặt như vậy mà còn không muốn!", Tần Hạo khẽ lắc đầu. Anh lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh giọng nói: "Vị hôn thê? Ha ha! Tôi chưa bao giờ nghe nói có người định cưỡng bức vị hôn thê của mình nhân lúc cô ấy bị thương cả! Há, xin lỗi nhé. Dạng như vậy không phải là người đâu, là súc sinh mới đúng!”

Đỗ Vỹ Đào há miệng nhưng không thể phản bác được, vẻ mặt vô cùng lúng túng. Anh ta lẩm bẩm: "Tại tôi thích cô ấy quá thôi!"

Lời này vừa thốt ra, Lăng Đông Bình nhíu chặt lông mày. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đầu đổ đầy mồ hôi của Đỗ Vỹ Đào, Lăng Đông Bình nặng nề hỏi: "Đỗ Vỹ Đào, cậu thật sự từng làm vậy sao? Được lắm lão Đỗ, ông dạy ra một đứa con trai ngoan ghê nhỉ!"

Hai người nhà họ Đỗ không ngờ được rằng con trai mình lại ngấm ngầm làm chuyện như vậy, lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi. Nhưng bây giờ không phải là lúc dạy bảo con trai, ông ta đành phải gắng gượng nói: "Đông Bình, ông bình tĩnh chút đi, Vỹ Đào sẽ không làm chuyện như vậy đâu. Chuyện này ông có thể yên tâm, tôi bảo đảm mà!"

Tần Hạo cười ha ha hỏi: "Ông lấy gì để bảo đảm?"

Nhìn dáng vẻ của con trai, hai người nhà họ Đỗ cũng không có tự tin. Thế nhưng lúc này bọn họ không thể chịu thua trước được, không thì người ta sẽ có chuyện để nói.


Ông ta đứng dậy, chỉ vào mình mà nói: "Bảo đảm bằng khuôn mặt này của tôi!"

"Ha ha! Mặt của ông có giá lắm à?"

Tần Hạo bất đắc dĩ nhún vai với Lăng Ngạo Tuyết, nói: "Em cũng nhìn thấy người như vậy rồi đấy. Em nói xem anh phải cãi lý với bọn họ thế nào đây?"

Lăng Ngạo Tuyết hờ hững đáp: "Không cần phải cãi lý gì với bọn họ cả!"

Mẹ của Đỗ Vỹ Đào còn muốn lấy lại mặt mũi cho con trai mình nên lạnh lùng nói: "Cho dù Vỹ Đào có làm gì quá đáng thì cũng là muốn sớm được ở bên Ngạo Tuyết. Có lẽ phải trách hai người già chúng tôi thúc giục quá, cứ muốn được ôm cháu sớm. Ngạo Tuyết là cô gái tốt, Vỹ Đào thích quá nên mới kích động như vậy!"

Tần Hạo cười lạnh đáp: "Đúng là một cái miệng dẻo, có thể nói đen thành trắng!"

"Cậu im đi!", Lăng Đông Bình tức giận quát lên. Ông lạnh lùng liếc qua, lát sau mới lạnh giọng nói: "Đây là chuyện riêng của nhà họ Lăng chúng tôi, không liên quan gì đến cậu cả, không đến lượt cậu xen mồm vào đây! Hôn ước này của Ngạo Tuyết đã được định ra từ lúc ông nội còn sống. Lúc đó bố mẹ của Ngạo Tuyết đều đồng ý, không phải cậu nói hủy là hủy được. Chuyện hôn nhân là do bố mẹ làm chủ. Bố mẹ Ngạo Tuyết không còn nữa, chúng tôi làm chủ cho nó, bất kỳ ai cũng không thể thay đổi điều này!"

Lúc này mẹ của Đỗ Vỹ Đào cũng nói theo: "Đúng vậy, cậu là cái thá gì? Quan hệ giữa hai nhà chúng tôi đâu thể bị chia rẽ chỉ vì vài ba câu của cậu! Dù Ngạo Tuyết không lấy Vỹ Đào nhà tôi thì cũng chẳng thể lấy tên lưu manh như cậu được!"

Lăng Ngạo Tuyết đi tới, kiên định khoác tay Tần Hạo. Cô dựa đầu vào vai anh, dịu dàng nói: "Đời này, nếu chú rể không phải là anh ấy thì cháu không lấy chồng!"

Trong phút chốc, Tần Hạo ngẩn ra. Câu nói này của cô suýt khiến anh tin là thật, anh thầm tán thán khả năng diễn xuất của Lăng Ngạo Tuyết đúng là không thể chê vào đâu được.


Anh lại không biết thật ra lời này hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng cô.

Lăng Đông Bình cả giận hỏi: "Cậu ta từ đâu ra mà khiến cháu cố chấp như thế? Rốt cuộc cậu ta có điểm nào thu hút cháu?"

Mẹ của Đỗ Vỹ Đào cũng quái gở nói: "Có khi người ta có tài sản hơn mười tỷ, thủ đoạn chồng chất cũng không chừng!"

Đỗ Vỹ Đào giễu cợt theo: "Đúng đấy. Có khi người ta còn có một người bố tuyệt vời, phất tay một cái là chôn được cả hai nhà chúng ta!"

Tần Hạo nở nụ cười, là thật lòng muốn cười.

"Thật ra trong mắt tôi thì cái kiểu nói chuyện của mấy người rất buồn nôn đấy. Tôi không sợ nói thẳng với mấy người biết, tôi chỉ học đến tiểu học, hộ khẩu ở nông thôn, cũng chẳng có ruộng tốt. Tôi không bố cũng không so bố với mấy người được. Trên người tôi xưa nay chưa có hơn năm trăm tệ, cũng chẳng có công việc đàng hoàng gì. Bộ quần áo tôi đang mặc trên người quả đúng là do phụ nữ mua cho".

Ba người nhà họ Đỗ lộ ra ánh mắt khinh thường. Lăng Ngạo Tuyết cũng thầm sốt ruột, cái tên này đang nói linh tinh gì vậy!

Tần Hạo nói tiếp: "Có lẽ chỉ có chút nhân phẩm còn sót lại là điểm duy nhất tôi tốt hơn đứa con trai súc sinh của hai người. Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến Ngạo Tuyết chọn tôi, mấy người có muốn biết là tại sao không?"

Tất cả đều im lặng, vẻ mặt của hai vợ chồng Lăng Đông Bình khá khó coi.


Tần Hạo sờ vào bụng Ngạo Tuyết, cười nói: "Bởi vì ở vị trí quan trọng nhất thì tôi có người của mình!"

Đến cả Lăng Ngạo Tuyết cũng sợ hết hồn vì lời nói này!

"Cái gì?", Lý Tố Mai thất thanh nói.

Lăng Đông Bình hoàn toàn biến sắc, không khỏi nhìn Lăng Ngạo Tuyết hỏi: "Cháu mang thai?"

Tuy rằng đây rõ ràng là một lý do rất vô căn cứ, thế nhưng Lăng Ngạo Tuyết vẫn cắn răng tiếp nhận lời nói dối này. Cho dù thế nào thì cũng phải qua ải này rồi nói tiếp.

Lăng Ngạo Tuyết vừa gật đầu, ba người nhà họ Đỗ đều há hốc mồm.

Đỗ Vỹ Đào lại càng nổi giận đùng đùng. Anh ta mặc kệ tất cả, giận dữ nói: "Hóa ra cô đã sớm thông đồng với tên khốn kiếp này, không còn trong trắng từ lâu. Tôi còn muốn lấy người đàn bà hư hỏng như cô làm gì? Hóa ra người phụ nữ nhà họ Lăng đều là đồ đê tiện thế này!"

Lăng Đông Bình sầm mặt, lời này đã mắng cả gia tộc lớn như nhà họ Lăng rồi.

Bố của Đỗ Vỹ Đào tát vào mặt con trai mình một cái, giận dữ nói: "Nói xằng cái gì vậy, câm miệng cho tao!"

"Con muốn nói đấy! Con đã sớm nghi ngờ cô ta có gì đó với thằng này rồi. Bố, mẹ, chúng ta đi thôi. Phụ nữ thế này có cho không thì con cũng chẳng thèm!"

Bố của Đỗ Vỹ Đào lại giơ tay lên như muốn tát thêm, Đỗ Vỹ Đào sợ đến mức che mặt tránh đi.


Lăng Đông Bình không lên tiếng, Lý Tố Mai lại cười lạnh nói với vợ chồng nhà họ Đỗ: "Đã như vậy thì Ngạo Tuyết nhà tôi không trèo lên được nhà họ Đỗ mấy người đâu, hôn ước này coi như xóa bỏ vậy. Sau này nhớ dạy dỗ con trai mình cho tốt, đừng ra ngoài làm mất mặt cả nhà!"

"Hay, hay, hay!", bố của Đỗ Vỹ Đào liên tục nói ba chữ "hay", sau đó đứng dậy nói: "Hôn ước này xóa bỏ. Họ Lăng, đừng có hối hận!"

Dứt lời, ba người nhà họ Đỗ thở hổn hển bỏ đi.

Lý Tố Mai nhanh chóng kéo Lăng Ngạo Tuyết ngồi xuống ghế số pha, sau đó vội vàng hỏi: "Ngạo Tuyết, cháu có thai thật sao?"

Lăng Ngạo Tuyết bất đắc dĩ, chỉ đành nhìn Tần Hạo.

Tần Hạo sờ đầu mình, thay đổi thái độ trước đó mà cười đáp: "Xin lỗi bác, lúc nãy cháu nói bừa".

Lý Tố Mai ngẩn ngơ, vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa cảm thấy hơi mất mát.

Lăng Đông Bình chỉ vào hai người, trong phút chốc cũng chẳng mắng được câu nào. Ông chỉ có thể thở ngắn than dài, nói: "Hai người... Ngạo Tuyết à, cháu đúng là hồ đồ! Điều kiện của nhà họ Đỗ có điểm nào không tốt đâu? Sao cháu lại muốn lấy một tên lưu manh như vậy?"

Dường như Lý Tố Mai không phản cảm Tần Hạo lắm nên nói: "Hạnh phúc của Ngạo Tuyết quan trọng hay tiền quan trọng?"

Lăng Đông Bình chỉ vào mặt Tần Hạo, cười lạnh hỏi: "Bà cảm thấy Ngạo Tuyết lấy cậu ta sẽ hạnh phúc sao?"

- -------------------