Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 29: C29: Loại nhãi nhép




Tần Hạo sửng sốt, không ngờ Lâm Vũ Nghi lại nói lời này.

Không chọc nổi sao? Lẽ nào ông ta là nhân vật lớn nào đó?

Nhưng ngay cả một nhân vật lớn một tay che trời, cũng không thể ngăn không cho người ta theo đuổi con gái mình chứ?

Tần Hạo mỉm cười, anh không để tâm chút nào.

Lâm Vũ Nghi nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của anh ta mà tức tối, cô ấy không thèm để ý đến anh nữa, bỏ đi chơi game một mình.

Một buổi đêm tĩnh lặng.

Tần Hạo không biết mình bị làm sao, tự dưng anh cảm thấy mình rất nóng lòng muốn đi học, anh không khỏi băn khoăn, lẽ nào sau tám năm dầm mình trong mưa máu bão táp, anh bắt đầu trở nên trẻ trung, tích cực hơn?

Ngày hôm sau khi đi học, anh đến câu lạc bộ Taekwondo, không có người quen nào cả, Chu Nghị cũng không có ở đó mà lên lớp rồi, chủ tịch câu lạc bộ Vương Tú Quân cũng không có mặt, xem ra cô ấy còn chưa đến trường.

Ngay cả Đường Kiều cũng không thấy đâu, Tần Hạo đột nhiên cảm thấy nhàm chán bèn đi quanh một vòng rồi rời đi, nghĩ đến đây anh cũng chả biết đi đâu nữa, đành lặng lẽ ra khỏi trường học.

Vừa mới ra khỏi cổng trường, anh đã phát hiện ra có gì đó không ổn.

Có người theo dõi.

"Là ai đây?"

Tần Hạo không nghĩ ra là ai, nhưng anh cũng không quan tâm, vẫn giả vờ không biết gì mà đi xung quanh khu vực trường, đến đầu ngõ anh phát hiện ra có một nhóm người đang đi theo sau mình.


Anh suy nghĩ một chút, nếu nhóm người đó không ra mặt thì chắc chắn họ đang đợi lúc thích hợp rồi ra tay, anh đi thẳng vào trong ngõ, đi được nửa đường đột nhiên anh quay đầu lại, nhóm người phía sau lập tức bị dồn vào trong góc.

"Đi ra đi, tôi đã phát hiện ra mấy anh từ lâu rồi!"

Tần Hạo quay người lại rồi đứng yên, anh rất muốn biết ai định ra tay với mình.

Nhóm người đó vô cùng kinh ngạc, lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng có lẽ Tần Hạo không phát hiện ra đâu, ban nãy còn đang mừng thầm, ai ngờ thằng nhãi này này lại tình cờ đi vào con ngõ hẻo lánh này, vừa hay bọn họ đang buồn chán không có chỗ xả!

Chỉ có một tên thôi, sợ gì chứ?

Một tên có cao to với mái tóc chuốt keo loáng bóng bước ra đầu tiên, theo sau hắn ta là bảy, tám tên máu mặt, tất cả đều cầm trong tay ống thép và gậy bóng chày. Một gã thậm chí còn đi giày trượt, một gã thì đang chơi trượt ván, ăn mặc dị hợm, cứ như sợ người ta không biết mình là lưu manh ấy.

"Ồ, lại là mấy bọn này!"

Tần Hạo không khỏi có chút thất vọng, lại gặp phải loại nhãi nhép, thật đúng là không nói nên lời.

Tên tóc chuốt keo chính là tên đại ca được dân giang hồ gọi là Tam Pháo, hắn ta là một người khá có tiếng tăm trong vùng, với điếu thuốc trên miệng, hắn ta uể oải bước tới, hỏi: "Là cậu ta à?"

"Đúng vậy, chính là tên này, lần trước cô gái đi cùng cậu ta vô cùng lợi hại, hình như cô ta có luyện võ, bọn em bị cô ta vật cho một trận đấy ạ!"

Tên đầu trọc kể lể.

Tần Hạo liếc bọn họ một cái, cảm thấy có chút quen thuộc, lúc này anh mới nhớ ra, đây không phải là đám người tới gây rối bữa tối của anh với Vương Tú Quân sao?

Đầu Trọc, Rồng Mập, Nhị Lăng, Gà Trống, Anh Tám, thành viên của Ngũ Hổ Đông Giang đều có mặt đầy đủ, ngoài ra còn có thêm một người khác trông càng hung dữ, không dám chọc vào.


Người đứng đầu cũng chính là đại ca của họ, anh Pháo.

Anh Pháo bước tới, khinh thường liếc nhìn Tần Hạo, nói: "Cô gái bên cạnh cậu lần trước đâu rồi? Cô ta đã đánh thương hai đàn em của tôi, cậu giao cô ta cho tôi đi, tôi sẽ không làm cậu khó xử!"

Tần Hạo khinh thường nhìn hắn ta, nói: "Anh bị mù hay sao mà không thấy cô ấy đang không ở đây!"

"Tôi không nói ngon nói ngọt với cậu nữa, tôi cho cậu ba phút, gọi điện thoại bảo cô tới đây, cậu mời cô ta đi ăn cơm tối cũng được, chắc chắn cô ta sẽ tới thôi!"

Thật ra mục đích của anh Pháo không phải tìm cô gái này, mà là tìm chính Tần Hạo, hắn ta cố ý làm khó anh, còn Vương Tú Quân chỉ là cái cớ mà thôi.

Anh đoán chắn Tần Hạo sẽ không gọi cuộc điện thoại này.

Nhưng kết quả thường lúc nào cũng nằm ngoài dự đoán của hắn ta.

Tần Hạo gật đầu nói: "Được thôi!"

Dứt lời, anh nhấc điện thoại, trực tiếp bấm ba số rồi nói: "Này, ở đây có đánh nhau, bị thương rất nghiêm trọng, các anh mau đến đây đi!"

"**, thằng này gọi cảnh sát!"

Đám người Đầu Trọc vừa nghe thấy có gì đó sai sai ngay lập tức mắng loạn lên.

Sau đó bọn họ định xông lên đánh Tần Hạo một trận ra trò.


Nhưng anh Pháo đã ngăn họ lại, hắn ta cười gian manh, nói: "Ồ, cũng có bản lĩnh đấy chứ, lại còn cả gọi cảnh sát, cậu thực sự không biết chữ ‘chết’ viết thế nào sao? Anh em, xông lên!"

Tần Hạo vội xua tay nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, tôi không gọi cảnh sát, số tôi vừa gọi không phải là 113!"

Mọi người sửng sốt một hồi, không hiểu ý nói của Tần Hạo.

Trong khoảnh khắc kì lạ đó, Tần Hạo lại cười nói: "Tôi gọi 115, xe cấp cứu sắp tới rồi!"

Đám người giang hồ sững người rồi đột nhiên cười rộ lên với nhau.

"Ha ha, thằng nhóc này chọc tao cười chết mất, cũng biết là hôm nay mình sẽ bị đánh cho chảy máu be bét cơ đấy, chuẩn bị trước hậu sự luôn"

"Có tương lai đấy chứ, người ta đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi mà mình không đánh nó thành tàn tật thì cũng ngại quá nhỉ!"

"Đúng đấy, không thể để người ta mất công cuộc điện thoại ban nãy được!"

"Cũng không nên để xe cứu thương đến đây rồi lại chạy về được!"

Bỗng nhiênTần Hạo nói chen vào: "Tôi chuẩn bị xong rồi đấy, đằng ấy chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị cái con khỉ ấy, đánh với loại mày thì tao cần gì phải chuẩn bị!"

Tên Đầu Trọc không nhịn được nữa mà lao lên, lần trước hắn thua trước một đứa con gái, mất hết mặt mũi, lần này hắn phải lấy lại hết.

Tần Hạo nhún vai nói: "Ý của tôi là các anh chuẩn bị xong tiền thuốc men, tiền nằm viện chưa?"

"..."


Đám người anh Pháo lại cười rộ lên, trong đó có một tên nói: "Đánh xong mày bọn tao rời đi luôn, bắt bọn tao trả tiền thuốc men á, có phải đầu mày có vấn đề không thế?"

Không nói nhiều nữa, đám người anh Pháo đã lao về phía trước, cũng không cần biết đến quy tắc giang hồ gì cả, đúng kiểu cậy nhiều nạt ít.

Anh Pháo đứng đằng xa, vừa hút thuốc vừa nhìn đồng hồ, như thể đang nghĩ xem đám đàn em hạ gục được Tần Hạo.

Mười ba giây!

Điếu thuốc vừa châm trong miệng Anh Pháo đã rơi xuống đến nơi, hắn ta nhìn Tần Hạo vẻ mặt kinh ngạc, khóe miệng khẽ mở, thậm chí còn không phát ra nổi tiếng.

Tần Hạo phủi tay, liếc nhìn bảy tám tên côn đồ nằm lăn lóc trên mặt đất, tay cầm một ống thép, sau đó anh móc ngón tay về phía anh Pháo.

Chỉ trong mười ba giây, anh đã quật ngã tám tên đàn ông, tất cả đều bị hạ gục chỉ bằng một đòn, anh chuyển động nhanh đến nỗi đám anh Pháo thậm chí không thể nhìn rõ động tác của anh.

Vừa rồi hắn ta còn đang nghĩ có thể hạ gục đối thủ trong vài giây, nhưng không ngờ chính người của hắn ta lại bị đánh cho không còn một mống.

Phải biết nhóm đàn ông này suốt ngày không có việc gì làm, một ngày không đánh nhau là không thoải mái, mà đã đánh là không biết nương tay là gì, vô cùng hung dữ.

Không ngờ đối thủ lại đánh vật bọn họ nhanh đến vậy.

Lúc này, nỗi sợ hãi lan tràn bên trong anh Pháo!

Sức mạnh khủng khiếp của anh khiến đôi chân của anh Pháo như mềm oặt ra.

Tần Hạo móc nhẹ ngón tay, anh Pháo sợ tới mức ngoan ngoãn đi tới, nuốt nước miếng, hắn ta nhìn chằm chằm anh rồi hỏi: "Rốt......Rốt cuộc cậu là ai?"

"Tôi là ai anh còn không biết, thế mà anh còn tới gây hấn với tôi?"

Thật sự Tần Hạo nghĩ cũng thấy buồn cười, đám người này đúng là quá ẩu đoảng, đến cả đối thủ định ra tay chưa điều tra rõ ràng đã vội chặn đường đánh nhau, đám giang hồ này cũng kém cỏi quá đi.