Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 289: C289: Giết người đền mạng




Lúc này Tần Hạo mới biết trước đây Lâm Phong Dụ đi theo Trịnh Bách Xuyên làm ăn.

Còn Trịnh Nhất Hùng phải gọi Trịnh Bách Xuyên một tiếng 'chú Ba'!

Trịnh Tiểu Long cũng phải gọi ông ta là 'chú Ba'!

Hôm nay ông ta gọi mọi người tới đầy đủ chính là vì muốn làm khó dễ Lâm Phong Dụ và Tần Hạo.

Trịnh Bách Xuyên ngồi ghế trên, trong tay cầm một cái tẩu thuốc. Trong làn khói thuốc mờ mịt, gương mặt nham hiểm của ông ta càng thêm vẻ thần bí, không ai đoán được ông ta đang nghĩ gì.

Lâm Phong Dụ ngồi cạnh Tần Hạo. Đối diện chính là Trịnh Nhất Hùng, còn những người khác, Tần Hạo chẳng buồn liếc lấy một cái.

Bảy người ngồi trong phòng khách không ngừng hút thuốc. Có người còn chân vắt chữ ngũ, không còn vẻ cẩn trọng và quyền uy như lúc ở bữa tiệc mà chỉ giống như một người lớn trong nhà đang xử lý việc gia đình vậy.

Những việc nói lúc này đều là những chuyện trong nhà.

Ví dụ như một người đàn ông gầy gò râu đã hơi bạc cười ha ha nói: "Hai tháng nữa là con dâu tôi sinh rồi. Đến lúc đó tôi sẽ mở tiệc rượu đầy tháng, mấy người các ông không ai được đến tay không đâu đấy. Ai dám không tới, tôi đến tận nhà tìm!"

Nếu như trên phố gặp phải một người xách giỏ đi chợ, mặc cả với người bán hàng như thế này thì chẳng ai ngờ rằng ông già này chỉ cần giậm chân một cái thì chẳng cần nói Trung Hải, cả con phố kia đều phải run bần bật.

Ông già này tên là Tôn Ngọc Minh, người hai mươi năm trước lăn lộn thương trường không thể không biết ông ta.


Chỉ có điều ông ta không giống Lâm Phong Dụ và Trịnh Nhất Hùng thích làm ăn kinh doanh mà lại thích ở ẩn, sống những ngày tháng yên bình. Tuy nhiên những thuộc hạ dưới chướng chưa từng có tên nào rời bỏ ông ta.

Nghe Tôn Ngọc Minh nói vậy, người đàn ông mũi to ngồi bên cạnh ông ta cạnh khóe: "Này, sao anh cứ chắc như đinh đóng cột vậy? Sao mà anh biết đó là một thằng cháu trai? Nhỡ đâu nó là một 'con vịt giời' thì anh biết giấu mặt đi đâu!"

"A Quý, mày mà còn dám nói thêm một câu, anh sẽ kể chuyện mày giấu em dâu ra ngoài chơi gái!", Tôn Ngọc Minh tức đến nỗi thổi râu phù phù rồi trợn mắt lên, độc địa nói.

Người đàn ông được gọi là A Quý bỗng chốc ngậm miệng lại. Ông ta là một tên râu quặp sợ vợ, nhưng vợ ông ta lại xấu xí, cho nên ông ta thường xuyên đi 'ăn vụng' ở bên ngoài. Lúc về nhà lại bị vợ ông ta cho 'ăn hành’ rất thảm, nhưng vợ ông ta ngày trước từng cứu mạng ông ta, cho nên A Quý không dám đề cập đến việc ly hôn. Nếu truyền ra ngoài, ông ta sẽ bị mắng chửi là đồ vong ơn bội nghĩa.

Một người đàn ông khác cười nói: "Anh nghĩ em dâu không biết sao? Với trí thông minh của nó thì em dâu ngửi vài cái là thấy mùi son phấn của người phụ nữ khác trên người nó ngay, có điều là em dâu có nói ra hay không thôi!"

"Ha ha, A Quý, sau này ra ngoài chơi gái, trước khi về nhớ phải đi tắm nhé!", người ngồi trên cùng mặt vuông chữ điền trêu đùa.

Trịnh Bách Xuyên lúc này mới bùi ngùi nói: "Ngọc Minh đã sắp được bế cháu trai rồi, thời gian trôi nhanh quá!"

Những người nãy giờ chưa nói câu nào chỉ có Lâm Phong Dụ và Trịnh Nhất Hùng.

Tần Hạo thấy đám người này cứ ở đây nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, hoài niệm xưa kia thì trong lòng đã thấy hơi phiền. Anh cứ ngồi im ở đó, cúi đầu nghịch điện thoại, không hề ngẩng mặt lên.

Trịnh Bách Xuyên khẽ lắc đầu, một lúc sau mới chậm rãi hút một điếu thuốc, nói: "Hôm nay gọi mọi người đến đây, ngoài việc tổ chức sinh nhật cho con gái tôi thì còn có một chuyện quan trọng cần nói nữa. Nhất Hùng, cháu tự nói thì hay hơn!"


Trịnh Nhất Hùng đứng dậy, chỉ vào Lâm Phong Dụ, trợn mắt nhìn ông ta nói: "Tần Hạo, mày giết người nhà họ Trịnh. Thù này, không đội trời chung".

Lâm Phong Dụ ngồi đó, chưa hề đứng dậy, hờ hững nói: "Người đó không phải do Tần Hạo giết!"

Trịnh Nhất Hùng giận dữ nói: "Không phải hắn ta thì còn ai vào đây được nữa? Chính là tên súc sinh này ra tay, hắn ta đã lên giường với hai đứa con gái nhà ông, chắc cũng được coi là con rể ông đấy nhỉ? Ông muốn nhận tội thay hắn à?"

Trịnh Bách Xuyên hắng giọng, nói: "Được rồi, có chuyện gì thì ngồi xuống rồi nói, làm rõ đầu đuôi ngọn ngành. Muốn thế nào thì phải bàn bạc tiếp. Đều là bạn bè nhiều năm, không thể giữ cho nhau chút thể diện này sao?"

Trịnh Bách Xuyên là người nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh ở Trung Hải lúc này thế lực hùng mạnh. Hôm nay dù đang trong địa bàn của mình, nhưng Trịnh Bách Xuyên ăn nói rất có chừng mực.

"Hôm nay hai bên đều có mặt, tôi cũng không nhiều lời nữa".

Trịnh Bách Xuyên nhìn quanh một vòng, sau đó ánh mắt ông ta dừng lại ở Tần Hạo, ông ta nghiêm nghị nói: "Tần Hạo, hôm nay tôi cần cậu nói thật, có phải cậu giết Tiểu Long không?"

Ngoại trừ Lâm Phong Dụ, ánh mắt tất cả mọi người đều dán chặt vào Tần Hạo. Đều là những bậc lão làng lăn lộn biết bao nhiêu năm nên cậu thanh niên này có nói thật hay không họ chỉ cần liếc nhìn là biết.

Tần Hạo lười biếng đáp: "Phải thì đã sao?"

"Giết người đền mạng!"


Có người sớm đã không còn kiên nhẫn, nhảy dựng lên lao về phía Tần Hạo. Cũng may là người bên cạnh anh ta nhanh tay, kéo anh ta lại.

Bốn người kia đột ngột đứng dậy, che chắn cho Trịnh Nhất Hùng lui về đằng sau, kéo giãn khoảng cách với Lâm Phong Dụ và Tần Hạo.

Trịnh Bách Xuyên cũng đứng dậy, ánh mắt sáng rực đầy uy lực khiến người ta nể sợ.

Lâm Phong Dụ không nhúc nhích, chỉ kinh ngạc nhìn Tần Hạo. Thật bất ngờ, thật khó hiểu!

Tần Hạo mỉm cười, lười chẳng buồn giải thích.

"Giết người đền mạng, thiếu nợ thì trả nợ, đạo lí này xưa nay chưa từng thay đổi. Cậu muốn tự sát đền tội hay là muốn tôi ra tay?", A Quý là người đầu tiên đứng ra. Trong số mấy người bọn họ thì A Quý là người dễ kích động nhất. Vừa nghe Tần Hạo thừa nhận mình giết người thì lập tức ra đứng chắn ngay trước mặt Trịnh Nhất Hùng.

Lâm Phong Dụ vẫn ngồi im như pho tượng.

Trịnh Bách Xuyên đi ra đứng giữa hai bên, nhìn thẳng vào Lâm Phong Dụ, hỏi: "Lâm Phong Dụ, cậu muốn bảo vệ cậu ta sao?'

Tần Hạo cảm thấy mất kiên nhẫn liền lên tiếng: "Người là do tôi giết, tôi muốn giết hắn thì còn tìm lí do khỉ gió gì nữa? Lâm Vũ Hân là người phụ nữ của tôi, hắn ta dám động vào cô ấy thì ông đây giơ ngón tay dí chết hắn, thế rồi sao? Đám các người cũng vậy, chọc vào tôi thì không sao, nhưng đừng có mặt dày đi hại Lâm Vũ Hân!"

Tần Hạo vẫn ngồi im, lặng lẽ nhìn đám người kia.

"Giơ ngón tay dí chết nó, khẩu khí lớn lắm!"

A Quý bước lên phía trước một bước, các bắp thịt cuồn cuộn nổi lên như cơn thịnh nộ của ông ta. Nhớ lại năm đó, ông ta cũng từng là một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ rồi mới từng bước leo lên vị trí ngày hôm nay, số người chết dưới tay ông ta không hề ít. Đứng trước mặt kẻ 'hậu sinh khả ố' ngông cuồng như Tần Hạo, ông ta thực sự muốn dạy dỗ cho một bài học.


Tên nhãi này chỉ có một mình mà tại sao lại dám ngang ngược như vậy?

"A Quý!", Trịnh Bách Xuyên khẽ quát một tiếng, ngăn chặn A Quý lại. Đồng thời, bốn kẻ cao to lực lưỡng từ bên ngoài đi vào, đóng chặt cửa phòng khách.

Mấy tên này đều là thuộc hạ của Trịnh Bách Xuyên.

Cũng là những tay sai tinh nhuệ do nhà họ Trịnh bồi dưỡng.

Hai bên lúc này đều như thanh kiếm đã tuốt vỏ, chỉ đợi Trịnh Bách Xuyên ra lệnh thì sẽ lập tức lao vào báo thù cho Trịnh Tiểu Long.

"Lâm Phong Dụ, cậu nên đưa ra lựa chọn cho mình đi. Chúng ta ít nhiều vẫn có chút tình nghĩa, tôi thực sự không muốn làm cậu mất mặt", Trịnh Bách Xuyên hai tay chắp sau lưng, đôi mắt hí ánh lên những tia sắc lạnh. Nụ cười treo trên mặt ông ta mấy chục năm nay vẫn thế, chẳng có gì thay đổi.

Lâm Phong Dụ sắc mặt ảm đạm đứng dậy, dường như đã đưa ra quyết định của mình. Ông ta nhìn Tần Hạo hồi lâu rồi bình thản nói: "Giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền. Câu nói này vĩnh viễn không bao giờ sai!"

Tần Hạo chớp mắt, không nói gì vì anh biết chắc chắn vẫn còn đoạn sau.

Sắc mặt Trịnh Bách Xuyên không biết tại sao lại trở nên khá khó coi.

Lâm Phong Dụ nói tiếp: "Nhưng mọi người chắc cũng biết, cậu ấy là con rể tương lai của tôi. Việc cậu ấy làm, tất cả đều do tôi đứng đằng sau giật dây".

Tần Hạo đơ người.

- -------------------