Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 274: C274: Thua trận chỉ với một chiêu




Trịnh Tiểu Long sau khi nghe Tần Hạo nói liền ngớ người ra.

Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một tên ngạo mạn như vậy, người phụ nữ của mình bị bắt cóc mà vẫn có gan nói ra những lời này.

Mà Tần Hạo không phải là lỡ lời, vừa nãy anh đã nói một lần rồi.

Trịnh Tiểu Long liếc nhìn Lâm Vũ Hân đang ngồi bên cạnh, lúc này sắc mặt của Lâm Vũ Hân khá xấu, khiến trong lòng Trịnh Tiểu Long rất vui vẻ.

“Nghe thấy chưa? Người đàn ông của cô đối xử với cô tuyệt tình thật đó! Cô đi theo loại đàn ông này làm gì? Chi bằng sau này theo tôi đi!”

Trịnh Tiểu Long đi đến, đưa tay ra như muốn nâng cằm Lâm Vũ Hân lên.

Nhưng, Lâm Vũ Hân lạnh lùng nói: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra!”

Trịnh Tiểu Long lập tức tức giận, hắn ta giơ tay lên định tát nhưng bỗng nhiên sững lại. Lúc này, Trịnh Tiểu Long nghĩ đến lời uy hiếp của Tần Hạo nói lúc trước. Nếu Lâm Vũ Hân chịu một chút tổn thương nào thì...

Đáng lẽ ra hắn ta phải là người uy hiếp Tần Hạo mới đúng, bây giờ thì hay rồi. Bản thân hắn ta lại bị Tần Hạo uy hiếp ngược lại, nhưng trong lòng Trịnh Tiểu Long lúc này lại cứ có một cảm giác kì dị, nếu phát tát này đánh xuống thì hậu quả không thể lường được.

Nhưng giọng điệu của Lâm Vũ Hân thật sự khiến Trịnh Tiểu Long mất mặt vô cùng.

“Ha ha, tính tình nóng nảy thế! Cô thật sự cho rằng ông đây không dám làm gì cô à? Ha ha, đợi chút nữa tên kia quỳ xuống trước mặt tôi, tôi xem cô còn có thể cứng đầu đến lúc nào!”

Sau khi Trịnh Tiểu Long nói xong, trên mặt Lâm Vũ Hân lộ ra vẻ khinh thường.

Lâm Vũ Hân vô cùng tin tưởng Tần Hạo, Tần Hạo biết võ công, cô thật sự không nghĩ Trịnh Tiểu Long cùng đám côn đồ tay sai này có thể làm gì được anh.

Trịnh Tiểu Long cười mỉa mai nói: “Đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì? Cô cho rằng người đàn ông của mình rất lợi hại à?”

Lâm Vũ Hân không thèm đếm xỉa đến hắn ta.


Trịnh Tiểu Long lại đắc ý cười nói: “Anh người yêu của cô hiện giờ chắc đã đến tầng hai rồi, có biết người đang canh giữ ở đó là ai không? Không ngại cho cô biết, ở đó có hai người cao thủ!”

“Cao thủ?”, Lâm Vũ Hân khinh thường liếc mắt nhìn hắn ta, giọng điệu thờ ơ của cô khiến Trịnh Tiểu Long vô cùng khó chịu.

Trịnh Tiểu Long lạnh lùng nói: “Một người là á quân Taekwondo toàn quốc năm ngoái!”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Lâm Vũ Hân liền khẽ thay đổi.

Tuy rằng đã từng chứng kiến thân thủ của Tần Hạo, nhưng Lâm Vũ Hân cũng không biết rõ thực lực của anh lắm, trong lòng cô cũng không nắm chắc được rốt cuộc anh có thể giỏi đến cỡ nào.

Lúc này nghe thấy Trịnh Tiểu Long nhắc đến á quân Taekwondo toàn quốc, chắc hẳn là một người rất lợi hại.

Trịnh Tiểu Long cũng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, không khỏi cười phá lên nói: “Người còn lại từng là nhà vô địch quyền anh Thái Lan!”

Sắc mặt Lâm Vũ Hân thay đổi rõ rệt.

Vô địch quyền anh!

Điều này thật sự khiến Lâm Vũ Hân sợ hãi.

Trịnh Tiểu Long nhìn cô bỗng chốc cười ha hả, rồi nói: “Tốt hơn hết là cô nên cầu nguyện cho tên nhóc kia không bị đánh chết đi!”

“Sẽ không có chuyện đó đâu!”, Lâm Vũ Hân cắn môi, vô cùng lo lắng nói.

Trịnh Tiểu Long khinh thường cười nói: “Vậy cô cứ đợi đi!”

Ở tầng hai vắng vẻ, dưới nền đất toàn là xi măng và gạch vụn.


Lúc này, có ba người đang ở đây.

Tần Hạo đi đến trước mặt hai người được xưng là cao thủ đang bừng bừng sát khí, một trong hai người buộc một chiếc dây đai màu đen, người này chính là cao thủ Taekwondo mà Trịnh Tiểu Long nói đến.

Người còn lại khoanh tay trước ngực, tràn đầy khinh thường nhìn Tần Hạo, đây chính là kẻ vô địch quyền anh Thái Lan.

Ánh mắt hai người từ đầu đến giờ không hề rời khỏi người Tần Hạo.

Vẻ mặt Tần Hạo vẫn luôn bình tĩnh, coi hai người trước mặt này như người đi đường vậy. Anh chậm rãi đi về phía trước.

“Để tôi!”

Vị cao thủ Taekwondo tên là Park Jung Hyun, là người Hàn Quốc, hắn ta chủ động ứng chiến, rồi đi đến đứng trước mặt Tần Hạo.

Nhà vô địch quyền anh Thái Lan tên Tony đứng bên cạnh không nói lời nào, chỉ nhếch miệng cười khinh bỉ.

Đối thủ vừa bắt đầu đã bày tư thế chiến đấu, Tần Hạo cũng không thèm phí lời với bọn họ.

Park Jung Hyun đột nhiên xông đến, giơ chân lên đá, động tác rất nhanh và lưu loát, trong nháy mắt chân trước của hắn ta đã đá thẳng vào đầu Tần Hạo.

Park Jung Hyun rất tự tin, rằng chỉ cần một chiêu là có thể đánh gục người trước mặt này.

Đối phó với nhân vật nhỏ bé không có tên tuổi như này, vốn không nhất thiết phải huy động một cao thủ như mình, đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà.

Đối mặt với cú đá này, vẻ mặt Tần Hạo vẫn rất bình tĩnh.


Nhưng Park Jung Hyun lại nghĩ rằng do tốc độ cú đá của mình nhanh quá nên anh còn chưa kịp phản ứng.

Tên nhóc phản ứng chậm chạp như này mà cũng dám đấu với mình, trên khuôn mặt Park Jung Hyun lộ rõ vẻ thất vọng.

Nhưng đúng lúc này, Tần Hạo đột nhiên di chuyển.

Anh di chuyển như nào. Park Jung Hyun căn bản không kịp phản ứng. Chỉ cảm thấy mắt cá chân của mình bị người ta nắm chặt.

Một lực mạnh truyền đến từ chân hắn ta, Park Jung Hyun cảm thấy bản thân hắn ta không thể thoát ra.

Lúc này, vẻ mặt Park Jung Hyun bỗng chốc thay đổi.

Nhưng phản ứng của hắn ta cũng cực kì nhanh, bị bắt một chân đã kết thúc sao?

Không đâu!

Lúc này, lực đà của Park Jung Hyun vẫn còn, hắn ta mượn lực này để duỗi chân bị nắm ra, dùng sức ở eo, chân kia nhảy lên cao đá mạnh về phía Tần Hạo.

Park Jung Hyun có thể tung liên tiếp ba cú đá lên không trung! Đây chính là tuyệt chiêu Taekwondo của hắn ta.

Đá liên tiếp trong không trung!

Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

Thế nhưng, lúc này, trong mắt Tần Hạo lóe lên một tia sáng, thản nhiên mỉm cười.

Chính vào thời khắc mấu chốt này, Tần Hạo tung một cú đá.

Bịch!

Tần Hạo đồng thời thả lỏng tay ra, cú đá đó đánh trúng eo của Park Jung Hyun.

Cả người Park Jung Hyun như bị một chiếc xe lớn đâm phải, sức mạnh to lớn đó khiến hắn ta bay ngược về, đụng mạnh vào bức tường phía sau, phát ra một tiếng động lớn.


Rầm!

Cả bức tường bị rung chuyển, rơi xuống không ít bụi.

Phần eo của Park Jung Hyun đau đớn vô cùng, hắn ta cảm thấy bản thân thậm chí còn không thể đứng thẳng được.

Cú đá này của Tần Hạo thực sự nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Ngay cả nhà vô địch quyền anh Thái Lan cũng bất giác hạ cánh tay xuống, nhìn chằm chằm Tần Hạo. Không dám khinh thường đối thủ trước mặt nữa.

“Để tôi lên thay cho!”

Nhà vô địch quyền anh Tony đang ở phía sau Park Jung Hyun đột nhiên lên tiếng.

Nói xong, nhà vô địch quyền anh Tony liền tiến lên một bước.

“Không được, hắn ta là đối thủ của tôi!”

Lúc này, lồng ngực của Park Jung Hyun rất khó chịu, suýt nữa nôn ra máu, nhưng hắn ta gắng sức nuốt xuống, rồi từ từ đứng thẳng dậy, từng bước đi về phía Tần Hạo.

Đến bên cạnh nhà vô địch quyền anh, Park Jung Hyun nghiêm túc nói: “Đừng khinh thường tôi!”

Giữa hai người này luôn có sự cạnh tranh nhau, Park Jung Hyun và Tony đã đấu với nhau mấy lần, thực lực của hai người ngang nhau, Park Jung Hyun không muốn để người vô địch quyền anh bên cạnh xem thường mình.

Nếu bị thua chỉ với một chiêu thì mất mặt quá đi!

“Thực lực của tên này rất mạnh!”, Tony nhìn chằm chằm Tần Hạo, vô cùng nghiêm túc phán một câu, sau đó lại quay sang Park Jung Hyun nói: “Anh có thể không phải là đối thủ của hắn ta!”

Tần Hạo bỗng chốc cảm thấy buồn cười, nói: “Anh nói cứ như kiểu anh có thể vậy!”

- -------------------