Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 241: C241: Cút đi cho tôi




"Đi thôi! Sao thế, chị lại đang sợ gì nữa thế?"

Nét mặt Tần Hạo vẫn điềm nhiên như không, dáng vẻ vô cùng ung dung, như thể một loài động vật ngây thơ vô hại.

Nhưng Từ Mộng Kiều quá hiểu tên mặt dày này. Cô sợ mình mở cửa cho Tần Hạo chính là dẫn sói vào nhà. Nhưng hiện giờ cô lại không có lí do gì để từ chối.

Từ Mộng Kiều lắc đầu đáp: "Không có gì, tôi phải sợ gì chứ? Chẳng lẽ cậu lại dám có ý đồ gì với bà chị như tôi?"

"Đương nhiên, tôi nào dám!", Tần Hạo khẽ nhếch mép cười, nụ cười nhìn có chút gian manh.

Từ Mộng Kiều thấy nụ cười đó liền trừng mắt nhìn Tần Hạo. Thật hết cách, cái tên này cứ như một kẻ vô lại vậy. Có lúc giống một đứa trẻ còn đang tuổi trưởng thành vô cùng nổi loạn.

Từ Mộng Kiều mở cửa, cuối cùng cũng cho Tần Hạo vào nhà.

"Muộn quá rồi, để tôi xem trong tủ lạnh còn gì không", Từ Mộng Kiều bình thường sống một mình nên ít khi tự nấu cơm, cô thường ăn ở công ty luôn. Cuối tuần lười biếng thì cũng sẽ hẹn đồng nghiệp đi ăn bên ngoài.

Tủ lạnh mở ra, bên trong không có gì ăn cả!

Tần Hạo lắc đầu nói: "Không phải rắc rối vậy đâu, đi úp cho tôi bát mì là được rồi. Tôi muốn ăn mì do chị tự tay úp!"

"Thật ngại quá, nhà tôi không có mì ăn liền. Bình thường tôi không ăn những thứ đó!", Từ Mộng Kiều ngại ngùng đáp, lúc nãy cô cũng quên không mua đồ gì đó về.

Nói rồi, Từ Mộng Kiều bổ sung ngay: "Vậy tôi đi mua thứ gì ăn nhé!"

"Không cần, không cần, chị là con gái, đêm hôm ra ngoài không tiện, để tôi đi thì hơn!"

Tần Hạo đứng dậy, bước ra khỏi cửa. Anh châm một điếu thuốc, vừa đi xuống nhà vừa khe khẽ hát.

Trong khu dân cư thường có cửa hàng tiện lợi hai tư giờ vô cùng thuận tiện. Lúc này vẫn đang là mùa hè, những người ra ngoài vào giờ này vẫn còn khá đông. Có người đánh bài, có người nói chuyện, có người chơi bóng bàn lộ thiên!


Đúng là kiểu người nào cũng có.

Tần Hạo chạy thẳng tới cửa hàng tiện lợi mua mấy món đồ ăn vặt, bia gì đó.

Lúc này, điện thoại của anh reo lên, là Từ Mộng Kiều.

"Trong nhà không có muối, nước tương cũng không còn, cậu mua giúp tôi. Tôi sẽ nấu cho cậu vài món. Nếu muốn uống rượu thì cậu tự mua nhé!"

Từ Mộng Kiều cứ như một người chủ gia đình đích thực, những lời đó nghe rất tự nhiên.

Tần Hạo cười đáp: "Được, không thành vấn đề!"

Lúc tính tiền Tần Hạo không chú ý lắm. Người bên cạnh anh cũng mua vài món đồ tương tự.

Tính tiền xong, Tần Hạo nhấc túi lên đi thẳng, cũng không kiểm tra lại.

Sau khi lên lầu, Tần Hạo mang đồ nghề vào bếp. Sau đó anh ra phòng khách ngồi đợi, hai chân gác lên nhau, chờ đợi được ăn.

Từ Mộng Kiều lấy đồ nghề từ trong túi ra.

Nước tương, mì, nhưng tìm mãi không thấy muối đâu, cô cẩn thận kiểm tra lại túi một lần.

Cô phát hiện ra một chiếc hộp nhỏ như bao thuốc lá, bên trên có dòng chữ.

"Siêu mỏng, cho bạn trải nghiệm hoàn toàn khác biệt!"

Đó là một hộp ba con sâu!

Từ Mộng Kiều trong nháy mắt mặt biến sắc, khẽ nghiến răng, ném lại cái hộp vào trong túi rồi đứng ngẩn người ra trong bếp.

Rất lâu sau không thấy động tĩnh gì, Tần Hạo tò mò đi vào trong bếp. Kết quả, không thấy cơm ngon canh ngọt đâu mà chỉ thấy Từ Mộng Kiều đứng đó, nước mắt rơi lã chã!

"Sao thế?", Tần Hạo ngẩn người ra rồi vội vã hỏi.

Từ Mộng Kiều không nói gì, cứ như không nghe thấy Tần Hạo nói gì vậy.

Tần Hạo có chút lo lắng nói: "Thôi bỏ đi, không cần làm cơm nữa. Tôi xin lỗi, là do tôi quá đáng, tan làm xong chắc chị đã rất mệt rồi nên muốn về nghỉ ngơi sớm. Để tôi làm cơm cho, chị ra ngoài chờ có được không?

Không phản ứng!

Tần Hạo cảm thấy không đúng lắm, nghĩ ngợi một hồi, Từ Mộng Kiều đâu phải kiểu con gái yếu đuối như vậy?

Chắc chắn đã có vấn đề gì đó!

Lúc này, Từ Mộng Kiều mới từ từ quay đầu lại nhìn Tần Hạo, nói: "Tần Hạo, có phải cậu cảm thấy tôi là loại phụ nữ rất dễ dãi không?"

"Hả?"


Tần Hạo nhất thời đơ ra, không kịp phản ứng.

Từ Mộng Kiều vốn không cho anh thời gian suy nghĩ, cô hỏi tiếp: "Có phải cậu thấy muốn chơi tôi thì không cần phải bỏ ra quá nhiều công sức không? Có phải cậu thấy bản thân mình rất tài giỏi nên chỉ cần thả thính vài câu là đã chiếm được thân xác con gái nhà người ta không?"

"Hả? Tôi nào có!"

Tần Hạo khóc không ra nước mắt, nhất thời không biết giải thích ra sao. Anh vội vã hỏi: "Lẽ nào chị nghĩ tôi lấy cớ muốn đến đây ăn cơm để lừa gạt cưỡng đoạt chị?"

"Còn không phải sao?"

Giọng nói của Từ Mộng Kiều bỗng chốc trở nên lạnh như băng. Nước mắt cô rơi xuống như những viên ngọc trong chuỗi dây chuyền bị đứt, rơi xuống gò má. Cô chỉ vào cửa, quát: "Cút đi cho tôi!"

"Tôi chỉ muốn biết là đã có chuyện gì?", Tần Hạo há miệng, sau cùng chỉ có thể trấn tĩnh lại hỏi một câu.

Từ Mộng Kiều lúc này không muốn nhìn thấy anh nữa nên quát: "Cút! Lẽ nào cậu muốn tôi dùng biện pháp mạnh?"

"Được, tôi cút!"

Tần Hạo trong lòng cũng đã bùng lửa giận. Anh quay lưng bước ra khỏi cửa, đi xuống dưới lầu.

Từ Mộng Kiều giận dữ đóng rầm cửa lại. Cô dựa vào cửa rồi dần dần ngồi thụp xuống, tựa đầu vào đầu gối khóc nức nở vì đau lòng.

Khóc một hồi xong cô mới đứng dậy, đem túi đồ kia vứt vào thùng rác, sau đó tắt bếp, quay lại phòng, trùm chăn bông nằm xuống không nhúc nhích. Cũng không biết bao lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.

Tần Hạo lái xe về nhà Lâm Vũ Hân, trên đường đi nghĩ lại mọi chuyện thì thấy vô cùng tức giận.

Không sai, đúng là anh cũng có tơ tưởng đến Từ Mộng Kiều. Người đẹp thì ai mà chẳng thích nhưng trước giờ anh chưa từng nghĩ hễ cứ là người đẹp thì phải ra tay chiếm đoạt.

Anh chỉ thích cảm giác không quá nồng nhiệt này mà thôi.

Từ khi tới Trung Hải, ngoại trừ đêm đó vô tình mây mưa với hai chị em nhà họ Lâm thì anh chưa từng đi quá giới hạn với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

"Thôi bỏ đi!"

Tần Hạo thở dài, bỗng cảm thấy mình cũng không phải người tốt đẹp gì. Vừa mới theo đuổi được Lâm Vũ Hân, vậy mà còn chưa qua một đêm đã chạy tới nhà người phụ nữ khác.


Nếu Lâm Vũ Hân biết chuyện thì anh xong đời.

"Xem ra, những gã đàn ông tồi thì phải bị sét đánh!"

Tần Hạo nghĩ thầm, trong vô thức anh đã về tới nhà.

Phòng Lâm Vũ Hân trên tầng vẫn sáng đèn!

Lúc này, cơn giận dữ trong anh đã không còn nữa.

Hôm nay Lâm Vũ Hân có vẻ thức khuya hơn bình thường.

Tần Hạo trong lòng vui sướng nghĩ: "Lẽ nào đang đợi mình?"

Vừa bước vào nhà thì đúng như vậy.

Lâm Vũ Hân đang ngồi trong phòng khách, tay cầm máy tính bảng xem tin tức với vẻ chán chường, thi thoảng lại ngáp một cái!

Vừa thấy Tần Hạo về nhà, mắt cô sáng lên, dịu dàng nói: "Thế nào rồi? Em đã tìm cả nửa ngày trời mà không thấy tin tức gì cả, em cảm thấy hơi kì lạ! Theo lí mà nói thì chuyện này sẽ rất nhanh bị phát tán trên mạng!"

"Anh đã giải quyết xong rồi!"

Tần Hạo đắc ý nói: "Bạn trai em là người thế nào kia chứ? Chuyện nhỏ thế này mà làm khó được anh sao? Chỉ cần trong tíc tắc là giải quyết xong ấy mà!"

Lâm Vũ Hân cười đáp: "Chuyện giải quyết trong tích tắc mà đi lâu như vậy làm gì?"

- -------------------