Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 236: C236: Ai thèm nhớ cậu




Chỉ có điều lần này, Tần Yên Nhiên chờ rất lâu nhưng không thấy Tần Hạo. Khi cô thay xong đồ đi ra thì Tần Hạo đã rời đi.

Tần Hạo vội về công ty, chuẩn bị đón nhận cơn giận đáng sợ của đại ma vương Lâm Vũ Hân.

Anh bắt xe phóng nhanh về khách sạn Trung Hải, sau đó lái chiếc Maserati quay về công ty mất thêm một tiếng nữa.

Lúc này đã là năm giờ chiều. Còn một tiếng nữa sẽ tan làm.

Tần Hạo đi thang máy lên thẳng phòng Tổng giám đốc. Anh kéo thư ký của Lâm Vũ Hân và hỏi: “Tổng giám đốc Lâm có trong phòng không?”

“Không có, Tổng giám đốc Lâm ra ngoài rồi ạ!”

Thư ký nói nhỏ.

Tần Hạo bỗng hụt hẫng. Anh có một dự cảm không lành. Lần này có lẽ là rắc rối to rồi.

Đi làm mà trốn việc chỉ là chuyện vặt vãnh. Dù sao thì Tần Hạo cũng chỉ lăn lộn ở đây cho qua tháng ngày. Nhưng khi Lâm Vũ Hân cần dùng xe mà anh lại không có mặt thì đúng là chuyện lớn. Bởi vì làm tài xế mới là công việc chính của Tần Hạo.

Tần Hạo ngoan ngoãn đi xuống lầu, tới bộ phận kinh doanh, trở về vị trí của mình và nằm bò ra bàn. Lúc này anh cũng chẳng còn tâm trạng mà ngắm chân dài nữa.

Từ Mộng Kiều cũng chẳng có tâm trạng. Cả ngày mà cô cứ như lơ lửng trên mây. Thi thoảng trong đầu lại hiện lên hình bóng của Tần Hạo. Khuôn mặt u ám cứ bám lấy cô không rời.

Thế nhưng cả buổi không thấy Tần Hạo đâu thì Từ Mộng Kiều cũng chẳng còn tâm trí để làm việc.

Khó khăn lắm mới thấy Tần Hạo trở về. Từ Mộng Kiều mừng rỡ nhưng lại chẳng thèm nhìn, giả vờ như không có gì. Nhưng một lúc sau, khi Từ Mộng Kiều liếc thấy Tần Hạo uể oải bò ra bàn, tâm trạng có vẻ không vui thì cô bỗng thấy lo lắng.

“Này, cậu làm sao thế?”


Từ Mộng Kiều suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn quyết định nhắn tin cho anh.

Thật không may Tần Hạo để điện thoại trong túi mà lại không hề có ý định lấy ra xem.

Từ Mộng Kiều suy nghĩ một lúc lâu rồi đành phải gọi điện.

Tần Hạo lấy điện thoại ra xem rồi từ từ ngẩng đầu nhìn Từ Mộng Kiều. Lúc này Từ Mộng Kiều vẫn giả vờ như không có gì.

Tần Hạo đạp mạnh chân, trượt ghế tới bên cạnh cô, rồi đưa điện thoại tới trước mặt Từ Mộng Kiều, nhếch miệng cười để lộ vẻ tinh ranh: “Mới có mấy tiếng không gặp mà đã nhớ tôi rồi à?”

“Này, ai thèm nhớ cậu. Đúng là đồ mặt dày!”

Từ Mộng Kiều càm ràm, mặt nóng ran. Cô biết đúng là cô có nhớ tên xấu xa này thật.

Tần Hạo cười nói: “Vậy chị gọi điện cho tôi làm gì? Không nói trực tiếp được sao?”

Từ Mộng Kiều sợ Lục Tiểu Nha nhìn thấy lại có ý kiến với mình nên cô nói nhỏ: “Chuyện lúc sáng nói với cậu đấy!”

“Chuyện đó à, đương nhiên không thành vấn đề. Tôi vốn là bạn trai của chị mà, lẽ nào còn phải đóng giả sao?”, một người nào đó mặt dày lên tiếng.

Từ Mộng Kiều cảm thấy nghẹn lời. Cô nói với vẻ ngại ngùng: “Cậu đừng nói linh tinh, tôi đã đồng ý với cậu đâu, hơn nữa…”

Câu sau Từ Mộng Kiều do dự một hồi lâu nhưng rồi cuối cùng cũng không thể nói ra.

Dù sao thì cô cũng không mặt dày giống ai kia.

Tần Hạo hỏi dồn: “Hơn nữa gì cơ?”

Từ Mộng Kiều nhìn anh, ngượng ngùng cúi đầu, ấm ức nói: “Cậu đã theo đuổi tôi đâu!”

“À à, ngại quá, tôi quên mất. Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, tôi chính thức theo đuổi chị nhé. Thế nào? Người đẹp, làm bạn gái tôi nhé? Tối nay tôi hẹn chị đi ăn, chị chọn địa điểm đi!”

Tần Hạo lặng lẽ nhìn cô, nụ cười nở rộng tới mang tai trông vô cùng rạng rỡ.

Từ Mộng Kiều lại đỏ mặt. Số lần xấu hổ của ngày hôm nay còn nhiều hơn cả một năm trước cộng lại.

Mặc dù biết cha nội này hay rắc thính, chẳng đàng hoàng gì nhưng nghe những lời mật ngọt đó cũng khiến cô thấy vui.

Từ Mộng Kiều cắn môi dè dặt và khẽ gật đầu.

Như vậy coi như là đã đồng ý.

Tần Hạo mỉm cười: “Tan làm đợi điện thoại của tôi nhé. Tôi xử lý chút việc riêng rồi đón chị!”

Tần Hạo lại đạp chân, trượt ghế về vị trí của mình. Sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Vũ Hân.

Điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy.


Anh lại gọi. Vẫn không có ai nghe máy.

Mặt dày vô địch thiên hạ vốn là sở trường mà Tần Hạo có thể phát huy tới cực điểm. Anh lại gọi tiếp.

Cuối cùng cũng kết nối được.

Câu đầu tiên mà Lâm Vũ Hân nói là: “Biến!”

“Cô đang ở đâu? Vừa nãy tìm tôi có việc gì không?”, Tần Hạo coi như không nghe thấy gì, anh tiếp tục hỏi. Vừa nói anh vừa đi ra khỏi phòng làm việc.

Lâm Vũ Hân lại nhả ra thêm một từ: “Biến!”

Tần Hạo vội vàng nói: “Lâm Vũ Hân, tôi bảo cô biến lên giường với tôi thì cô có biến không?”

“Biến!”

Lâm Vũ Hân vốn định chỉ nói đúng một từ với anh ta cho dù cha nội đó có nói gì đi nữa. Cô tức điên lên.

Nhưng không ngờ, kẻ địch lại giảo hoạt như vậy. Dám chơi chữ với cô, khiến Lâm Vũ Hân tức giận nghiến răng, chửi rủa: “Anh nói xem có phải anh là đồ hèn không, còn tới tìm tôi làm gì? Sao không tìm mấy người phụ nữ kia mà lên giường đi, đừng làm phiền tôi!"

“Dựa vào mấy tên nhãi các người mà cũng định giết tôi sao, ha ha? Muốn chết phải không…”, Tần Hạo bắt đầu nói linh tinh, sau đó đạp mạnh cửa nhà vệ sinh rồi đấm tay đạp chân để tạo ra tiếng động.

Sau đó Tần Hạo vội vàng nói vào điện thoại: “Lâm Vũ Hân, cô đợi tôi một lát. Tôi đang gặp chút rắc rối, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cô…Á…”

Âm thanh cuối cùng mà Lâm Vũ Hân nghe được là tiếng kêu thảm thiết của Tần Hạo.

Sau đó là điện thoại bị cắt ngang.

Nhưng lúc này, Lâm Vũ Hân đã bắt đầu chau mày.

Cô vẫn còn phải gặp một vị khách quan trọng vào buổi trưa nhưng lại không tìm thấy Tần Hạo nên đành bắt xe ra ngoài. Lúc này cô đang trên đường trở về.


Tần Hạo biểu diễn xong bèn đi xuống lầu, lái xe tới trước cửa công ty, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Vũ Hân.

“Cô đang ở đâu, tôi tới đón cô!”, Giọng nói của Tần Hạo có phần thều thào.

Lâm Vũ Hân nghe thấy thì sốt ruột, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh không sao chứ?”

Vừa nói xong thì cô nghe thấy tiếng cười đắc ý của Tần Hạo.

Lâm Vũ Hân đột nhiên ý thức được rằng mình đã bị trúng kế.

Tần Hạo dịu dàng nói: “Vũ Hân, cô vẫn quan tâm tới tôi mà! Bây giờ tôi không sao rồi. Cô biết không, vừa nãy tôi suýt chết đấy. Trước khi đối mặt với tử thần, người đầu tiên mà tôi nghĩ tới chính là cô!”

“Biến!”

Lâm Vũ Hân tức giận tắt máy.

Nửa tiếng sau, Lâm Vũ Hân đã về tới công ty. Cô nhìn thấy chiếc xe quen thuộc và cả người ngồi bên trong.

Lâm Vũ Hân mở cửa bước lên xe. Cô ngồi xuống bên cạnh Tần Hạo, lạnh lùng nói: “Đi về!”

“Được!”

Tần Hạo lái xe phóng vọt đi.

Bỗng nhiên Lâm Vũ Hân phát hiện ra đây không phải là đường về nhà.

- -------------------