Trái ôm phải ấp có lẽ là ước mơ của bất kỳ người đàn ông nào. Nhưng đến một ngày điều đó mà thành hiện thực thì lại chưa chắc đã đẹp như trong mơ.
Giống như cảm giác ngay lúc này của Tần Hạo. Anh bị hai chị em Oanh Oanh Yên Yên áp tải ra khỏi phòng. Không biết họ định đưa anh đi đâu.
Vừa đi ra chưa được bao lâu thì tứ đại thiếu gia của Trung Hải đã đuổi theo.
“Cậu Tần, cậu định đi đâu vậy?”
Triệu Thiên Thành nhìn đồng hồ, mới được có một lúc thôi. Lẽ nào ba người này đã xong việc rồi sao. Không thể nào. Mới có tí thời gian đến khởi động còn không đủ mà!
Tần Hạo cảm thấy hơi phiền. Anh chau mày, điềm đạm nói: “Tôi ra ngoài một lát. Tôi đưa hai cô em này đi luôn, làm sao, có ý kiến gì không?”
“Không ý kiến ạ. Cậu thích là được!”, Triệu Thiên Thành lau mồ hôi trán, căng thẳng nói.
Tần Hạo trừng mắt, bực dọc nói: “Vậy thì được rồi!”
Rời khỏi khách sạn Trung Hải, Tần Hạo được đưa vào trong một chiếc xe. Đây là một chiếc BMW màu bạc, đi đầy đường, không có gì là lạ.
Tần Hạo lên xe. Hai chị em ngồi hai bên, tay vẫn giữ chặt cánh tay của Tần Hạo.
“Không cần phải tới mức như áp tải phạm nhân thế chứ?”, Tần Hạo vẫn tỏ ra vô cùng điềm nhiên. Anh lên tiếng nói thẳng.
Oanh Oanh lắc đầu: “Đương nhiên không phải rồi. Lẽ nào cậu Tần không thích chúng tôi như thế này sao? Như này thì trông mới gần gũi chứ! Cậu nói có phải không?”
“Vậy nếu tôi nói chưa đủ gần gũi thì hai cô định thế nào?”, Tần Hạo nhếch miệng, để lộ nụ cười nhàn nhạt đầy ranh mãnh.
Oanh Oanh buông tay, sà vào lòng anh rồi ngẩng đầu hỏi: “Vậy thế này thì sao?”
“Cũng tạm được!”, Tần Hạo miễn cưỡng trả lời.
Lúc này Yên Yên kéo mạnh anh xuống nằm trên đùi cô ấy, còn chân của Tần Hạo thì gác lên đùi Oanh Oanh.
“Thế này thì cậu Tần thấy thế nào?”
“Cũng ổn!”
Tần Hạo không khỏi bùi ngùi. Cặp song sinh này thật biết đùa!
Lúc này, Oanh Oanh mới nói với nữ tài xế: “Lái xe đi, cố gắng lái vững nhé!”
“Vâng!”
Tần Hạo hưởng thụ chẳng khác gì đế vương. Chiếc xe đi thẳng tới một đoạn đường vắng vẻ. Tần Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh biết đây là đâu.
Ở đây có một biệt thự biệt lập, nằm sát biển, cảnh sắc mê người. Sau khi chiếc xe chạy vào bên trong thì Oanh Oanh mới nhắc nhở: “Cậu Tần, có thể xuống xe rồi!”
“Vậy sao, nhưng mà tôi không muốn xuống thì làm thế nào?”, Tần Hạo cười nói.
Yên Yên đáp lại: “Vậy thì người ta đành phải ở trên xe cùng với cậu Tần thôi!”
“Ha ha, vậy tôi vẫn nên xuống xe thì hay hơn!”
Nằm trên đùi người đẹp, lại còn được mát xa thì đúng là một sự hưởng thụ hiếm có khó tìm nhưng trong lòng Tần Hạo lại đang trỗi dậy sự hoài nghi.
Diệp Thanh Trúc tốn bao công sức bắt mình tới đây vì điều gì? Không phải đơn thuần là muốn cưa mình chứ? Có khả năng đó không?
Hình như là không! Như vậy không hợp logic chút nào!
Tần Hạo hết sức tò mò. Chủ nhân của căn biệt thự này không hề đơn giản.
Thậm chí, cặp song sinh này cũng vậy.
Nhưng dường như Diệp Thanh Trúc thì lại khá đơn giản.
Tần Hạo xuống xe, châm một điếu thuốc, lấy lại tâm trạng bình tĩnh, sau đó mới nghênh ngang bước vào trong căn biệt thự.
Vừa bước vào, Tần Hạo chợt mỉm cười. Anh khựng lại, quay người đi về phía hồ bơi ở bên ngoài.
“Ha ha, bơi thích không? Có cần anh Tần chơi trò uyên ương nghịch nước cùng không?”
Tần Hạo đứng bên hồ nhìn bóng hình tuyệt diễm trong nước với những động tác bơi mê hồn không chê vào đâu được. Cơ thể gợi cảm, làn da trắng nõn, chỗ nào chỗ nấy đẹp hết sẩy, không quá béo mà cũng không quá gầy, phải nói là perfect!
Người phụ nữ ngoi lên, gạt nước trên mặt, bước tới bờ hồ, hai tay chống xuống rồi ngửa người và nhìn Tần Hạo.
“Được thôi, người ta muốn chơi một lần thật vui với anh Tần!”
Đôi mắt Diệp Thanh Trúc lóe lên nét cười ý vị, sau đó cô ta ngoắc tay với Tần Hạo, nháy máy đưa tình với anh.
Vừa rồi trên xe bị hai chị em khơi gợi dục vọng nên giờ anh như muốn bốc hỏa.
Tần Hạo không nói thêm nửa lời. Anh nhanh chóng cởi đồ, lao mình xuống nước, nhào về phía Diệp Thanh Trúc.
“Anh Tần cũng vội vàng quá đấy!”
Diệp Thanh Trúc kinh ngạc hô lên, sau đó ngụp đầu vào làn nước, kẻ đuổi người bắt, náo nhiệt như lễ hội.
Hồ bơi rất hẹp nên Tần Hạo nhanh chóng đuổi kịp Diệp Thanh Trúc, anh ôm chặt cô ta vào lòng.
“Ôi, anh Tần giỏi ghê!”
Diệp Thanh Trúc cười, cười tới mức rung người rồi cô ta vòng hai tay ôm lấy cổ anh, cả người dính chặt vào anh như keo.
Tần Hạo cười đắc ý: “Đương nhiên rồi! Anh còn giỏi hơn thế, có muốn thử không?”
“Người ta muốn từ lâu rồi ý!”
Diệp Thanh Trúc lẳng lơ nhìn anh. Cô ta chớp mắt, đôi mắt lấp lánh và gương mặt cũng đẹp vô ngần.
Tần Hạo cũng cười he he: “Vậy sao? Vậy thì tới thôi!”
“Bốp bốp bốp!”
Đúng lúc này, một tràng vỗ tay vang lên cắt đứt mạch tình cảm của hai người.
Tần Hạo vội ngẩng đầu thì nhìn thấy ở lan can tầng hai của biệt thự có một người phụ nữ mặc đồ ngủ đang đứng đó, nhìn anh với vẻ uể oải. Cô ấy vừa vỗ tay vừa cười.
Tần Hạo bỗng tái mặt.
“Là em!”
“Đã lâu không gặp, vẫn giỏi cưa gái như vậy nhỉ, ha ha!”, cô gái nâng ly rượu vang, khẽ nhấp môi. Dáng điệu nho nhã, nụ cười tự tin, khí chất ngời ngời, đúng là nghiêng nước nghiêng thành!
Tần Hạo chẳng nói chẳng rằng, anh ném Diệp Thanh Trúc qua một bên rồi nhảy lên bờ.
Làm gì à? Đương nhiên là chuồn rồi.
Cả đời này người mà Tần Hạo không dám đối diện nhất chính là người đẹp tuyệt thế trước mặt này.
Nhưng trăm nghìn lần không ngờ, dù anh đã tưởng tượng người trong biệt thự này có thể là Tiêu Tình, thì cũng không ngờ được lại là cô ấy!
Tần Yên Nhiên!
Tính ra Tần Yên Nhiên là chị họ của Tần Hạo.
Năm đó Tần Hạo bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần là do anh đã phạm phải một sai lầm kinh thiên động địa. Đó là định ngủ với người đẹp nghiêng nước nghiêng thành này của nhà họ Tần.
Mặc dù khi đó Tần Hạo còn ít tuổi, không đủ kinh nghiệm, chưa kịp ăn chị họ xinh đẹp này thì đã bị bắt quả tang.
Và trở thành nguyên nhân trực tiếp bị đuổi khỏi dòng họ.
Vì vậy người mà Tần Hạo không muốn gặp nhất chính là người chị họ xinh đẹp trước mặt đây.
Quan hệ huyết thống của hai người không quá sâu, dù sao là một đại gia tộc, nên cách xa ngàn dặm.
Nhưng lần này Tần Hạo đã tính nhầm.
Anh không ngờ Diệp Thanh Trúc lại không hề đơn giản như vậy!
- -------------------