Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 174: C174: Chờ bạn cũ




“Vô lý, dựa vào vẻ đẹp trai và tài năng này mà cần phải đi cua gái sao? Tôi chỉ cần đứng một chỗ là các cô gái đã đổ xô tới sà vào lòng rồi ấy chứ!”

Tần Hạo cười rớt hết liêm sỉ.

“Xí!”

Hai chị em ném trả anh một cái nhìn khinh bỉ. Đương nhiên là bọn họ không tin.

Tần Hạo không nói thêm gì nữa. Bởi càng lắm lời thì có khi họ lại càng không tin. Nhất là Lâm Vũ Hân, cô chỉ cần hỏi thêm vài câu là biết ngay có chuyện gì xảy ra. Có cả đống người làm tai mắt cho cô.

Tần Hạo cảm thấy vẫn nên tránh xa cái cô Dương Mộng Lộ này thì hơn.

Hôm sau là một ngày đi làm sớm như bao ngày khác.

Tần Hạo lái xe đưa Lâm Vũ Hân tới công ty. Anh đang định chuồn tới bộ phận kinh doanh thì bị Lâm Vũ Hân giữ lại: “Tới phòng làm việc của tôi một chuyến đã!”

Tần Hạo chau mày: “Để làm gì?”

“Tôi bảo tới thì cứ tới, nhiều lời như vậy làm gì?”

Lâm Vũ Hân trợn mắt, sau đó bước vào thang máy. Tần Hạo bất đắc dĩ lững thững bước vào theo.


Tới phòng Tổng giám đốc, Lâm Vũ Hân đã có hàng tá việc phải xử lý vào buổi sáng. Cô chỉ vào ghế sô pha, vùi đầu vào đống tài liệu và nói: “Anh qua bên đó ngồi đợi một chút! Lát nữa có người bạn cũ của anh tới đấy!”

“Cái gì mà người bạn cũ? Cô đang nói linh tinh gì vậy?”

Tần Hạo kinh ngạc, anh không biết Lâm Vũ Hân định làm gì.

Lúc này Lâm Vũ Hân đã cắm cúi làm việc, không cả buồn quan tâm tới anh chứ đừng nói là giải thích.

Tần Hạo đành nằm trên ghế sô pha chơi một mình.

Tần Hạo đã đợi một giờ đồng hồ. Dù sao anh cũng chẳng có gì vội, về phòng kinh doanh cũng ngồi chơi, còn chán hơn. Ở đây còn được ngắm Lâm Vũ Hân.

Nhiều khi Tần Hạo không khỏi cảm thán về sự thần kỳ của tạo hóa, có thể tạo ra một cô gái xinh đẹp hoàn hảo như vậy. Vào khoảnh khắc này, nhìn ở góc nào thì Lâm Vũ Hân cũng đều đẹp ngời ngời, không tỳ vết.

Tần Hạo không khỏi mơ màng, cứ trơ mắt ra nhìn.

Hình như Lâm Vũ Hân cũng cảm nhận được điều gì đó bèn ngẩng đầu nhìn Tần Hạo. Cô xấu hổ khi thấy ánh mắt rực lửa của Tần Hạo: “Anh cứ nhìn tôi như vậy làm gì chứ?”

“Ở đây còn có ai khác sao? Tôi không nhìn cô thì nhìn ai chứ?”

Tần Hạo lập tức thu lại vẻ mặt mơ màng, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc.

Lâm Vũ Hân lườm rồi mặc kệ anh.

Đợi khoảng một giờ đồng hồ thì Lâm Vũ Hân đột nhiên đứng dây, ôm đống tài liệu đi ra ngoài. Trước khi đi cô còn quay lại nói với Tần Hạo: “Lát nữa người bạn cũ sẽ tới đây gặp anh, anh ngồi đợi nhé!”

Nói xong Lâm Vũ Hân đẩy cửa ra ngoài, không đợi Tần Hạo hỏi!

Tần Hạo cảm thấy bứt rứt. Đó là vì không biết Lâm Vũ Hân định chơi trò gì. Cái gọi là người bạn cũ rốt cuộc là ai chứ? Tần Hạo chẳng đoán ra được.

“Mặc kệ, dù sao có đánh chết mình cũng không thừa nhận là được!”, Tần Hạo thầm nghĩ.

Chưa tới mười phút thì có tiếng gõ cửa. Lâm Vũ Hân lại quay lại, nhưng lần này không chỉ có một mình cô.

Phía sau cô còn có một người đàn ông khác. Đó chính là người bạn cũ mà cô nói với Tần Hạo.

Tần Hạo sững sờ khi nhìn thấy người này.


“Ấy, đây chẳng phải là ông chủ Vương sao? Ngọn gió nào đưa chú đến đây vậy?”

Tần Hạo nhanh chóng nặn ra một nụ cười chào đón trông nhiệt tình hết mức. Thế nhưng anh đang tự dằn lòng: “Tên ngốc này đến đây làm gì thế không biết?”

Ông chủ Vương nhìn thấy Tần Hạo thì như nhìn thấy gái đẹp. Hai mắt anh ta sáng rực lên, lật đật chạy tới nắm tay Tần Hạo, kích động nói: “Ấy ấy, anh à, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi. Em nhớ anh chết mất!”

Nói xong, ông chủ Vương định nhào lên ôm Tần Hạo.

Tần Hạo vội vàng đẩy anh ta ra, nghiêm chỉnh nói: “Sao ông chủ Vương lại nói thế, mới có mấy ngày không gặp? Có cần làm quá lên như vậy không?”

Ông chủ Vương tỏ vẻ hào hứng: “Anh à, đây chính là một ngày không gặp ngỡ ba năm đó!”

Lâm Vũ Hân hết sức tò mò về việc lần trước Tần Hạo giải quyết ổn thỏa chuyện với ông chủ Vương. Vì lần đó cô không được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Tần Hạo. Lần này thấy thái độ nhiệt tình không còn gì để nói của ông chủ Vương đã khiến cô thực sự được mở mang tầm mắt.

“Ông chủ Vương, mời ngồi. Đừng đứng mãi thế!”

Lâm Vũ Hân nhiệt tình mời ông chủ Vương ngồi xuống. Nhưng đáng tiếc, từ đầu tới cuối ông chủ Vương chẳng thèm nhìn cô lấy một cái khiến Lâm Vũ Hân nghi ngờ không biết là có phải mình mất sức hấp dẫn, không thể thu hút được đàn ông rồi hay không.

Đương nhiên, cô cũng chỉ dám nghĩ mà thôi.

Tần Hạo cười ha hả: “Không biết hôm nay ông chủ Vương tới có việc gì vậy?”

Ông chủ Vương lập tức nói: “Anh à, lần này có thế nào anh cũng phải giúp em", vừa nói, anh ta vừa láo liên nhìn xung quanh và không khỏi đỏ mặt khi thấy Lâm Vũ Hân đang tò mò nhìn mình. Anh ta quay lại nói với Tần Hạo: “Đi đi, ở đây nói chuyện không tiện. Chúng ta ra ngoài nói!”

Vừa nói, ông chủ Vương vừa lôi Tần Hạo ra ngoài.

Tần Hạo cảm thấy không hài lòng: “Chú làm cái gì vậy, anh đang trong giờ làm việc đây này!”


“Làm cái gì mà làm. Đi thôi, thằng em này có chuyện quan trọng cần tìm anh giúp đỡ. Tổng giám đốc Lâm, tôi đưa anh ấy đi, cô không phiền chứ?”

“Đương nhiên rồi, hai người cứ tự nhiên!”

Đương nhiên Lâm Vũ Hân không có ý kiến. Cô thậm chí còn muốn ông chủ Vương lôi Tần Hạo đi luôn cho rồi, để tránh ở đây lại gây phiền phức cho cô, mà có khi còn làm loạn cả phòng làm việc cũng không biết chừng.

Tần Hạo và ông chủ Vương đi thang máy xuống tầng.

Khi tới tầng 22, cửa thang máy mở ra, có mấy người bước vào. Tần Hạo nhìn thì thấy có Đồng Hướng Quân!

Cha nội này mới đầu không nhìn thấy Tần Hạo. Sau khi cửa thang máy đóng lại thì anh ta mới phát hiện ra. Nhưng lúc này đã muộn. Anh ta lại chẳng thể làm gì, bộ dạng cứ như sợ Tần Hạo lắm.

Tần Hạo mặc kệ cha nội đó. Bây giờ anh nào có tâm trạng, càng không có cả thời gian.

Vừa vào thang máy là ông chủ Vương đã bắt đầu kể khổ. Anh ta cứ nói ra rả bên tai Tần Hạo: “Anh à, em làm theo cách anh chỉ lần trước, thử thôi mà đúng là có tác dụng thật. Bây giờ em cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi!”

Anh ta nói vậy khiến mấy người còn lại đồng loạt quay qua nhìn. Không cần nói cũng biết, họ đang nghĩ người này có vấn đề!

Ông chủ Vương tái mặt, cảm thấy hơi ngại, thế là anh ta ngậm miệng không nói nữa.

Đồng Hướng Quân vốn đi xuống có việc nhưng lúc này gặp phải Tần Hạo, thấy anh đi với một người ngoài công ty thì bèn để ý. Anh ta âm thầm theo sau cho tới khi thấy Tần Hạo và ông chủ Vương lên một chiếc siêu xe rời đi thì anh ta giật mình, lập tức quay trở về phòng kinh doanh ở tầng 22.