Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 167: C167: Chỉ giỏi ăn uống




Trong lúc mọi người đang đoán mò thì Đồ Nhất Phàm đã ôm một tập hồ sơ bước vào trung tâm đào tạo.

Thế là mấy anh chàng đều ngồi ngay ngắn, ngậm miệng lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Thoạt nhìn, trông họ hệt như ba học sinh chăm ngoan vậy.

Tiếc rằng sắc mặt của Đồ Nhất Phàm không tốt lắm.

Gặp phải tên kỳ dị Tần Hạo đã làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch đào tạo mấy ngày này của Đồ Nhất Phàm. Vốn dĩ thời gian hướng dẫn kéo dài bảy ngày, nhưng giờ chỉ mới ba ngày trôi qua đã phải kết thúc rồi.

Cấp trên nói rằng, nhóm thực tập sinh này rất có tố chất nên được kết thúc đào tạo sớm và vào làm chính thức.

Thế nên, Đồ Nhất Phàm cảm thấy rất muộn phiền.

Anh ta là thầy hướng dẫn thực tập. Vì vậy, khoảng thời gian Đồ Nhất Phàm cảm thấy thành tựu nhất chính là bảy ngày được chỉ dạy cho những thực tập sinh mới đến. Trong bảy ngày ấy, anh ta là thầy, cũng là một người tinh thông mọi sự trong mắt họ.

Đồ Nhất Phàm còn có thể tùy ý sai bảo nhóm người mới ấy.

Nhưng một khi các thực tập sinh ấy trở thành nhân viên chính thức của công ty, thậm chí còn làm tốt hơn anh ta, họ sẽ từ từ vươn lên vị trí quản lý. Đến lúc ấy, chưa biết ai mới là người giày vò ai.

“Từ hôm nay trở đi, mọi người sẽ được xếp vào các tổ kinh doanh khác nhau. Đến khi ấy sẽ có người dẫn dắt các bạn. Tiếp theo, tôi sẽ đọc tên, đến tên ai thì người đó bước lên lấy sơ yếu lý lịch của mình nhé!”

Dứt lời, Đồ Nhất Phàm bắt đầu đọc tên.

Từng người bước lên lấy lại hồ sơ của mình. Đương nhiên là ngoại trừ Tần Hạo, tên này đâu có nộp.

Họ đều nhìn thấy tổ của mình được viết trên hồ sơ vừa lấy về. Tiếng bàn luận cũng dần vang lên.


Chỉ riêng Tần Hạo không có nỗi lo lắng ấy.

Mọi người đang bàn tán sôi nổi thì bỗng im lặng và quay sang nhìn về phía anh.

Tần Hạo khó hiểu hỏi: “Nhìn tôi làm gì vậy?”

“Anh ở tổ nào thế Tần Hạo? Hay là anh vào tổ 6 đi. Không có anh chống đỡ thì tôi không chịu đựng nổi đâu!”

Một anh chàng ngại ngùng nhìn Tần Hạo. Bị xếp vào tổ 6 chuyên đọ sức bằng bia rượu, quả là bi ai.

Đôi mắt ánh lên vẻ thông cảm, Tần Hạo đáp: “Thật ngại quá, tôi không có hứng thú với cái đám vô dụng chỉ giỏi ăn uống của tổ 6. Muốn chọn thì tôi cũng phải chọn tổ 9 ấy. Tổ 9 có đầy người đẹp!”

Ánh mắt mập mờ của Tần Hạo đã làm đau lòng biết bao cô gái.

Rốt cuộc Dương Mộng Lộ cũng khẽ mỉm cười. Vì cô ta được xếp vào tổ 9.

Điều đó có nghĩa là, cô ta sẽ được tiếp xúc gần gũi với một người giỏi giang như Tần Hạo. Hàng ngày được cận kề sớm tối, mới có thể nảy sinh tình cảm.

Bạch Hiểu Yên nhìn Tần Hạo với ánh mắt đáng thương: “Vào tổ 2 đi, tôi ở tổ 2 này!”

Chu Thiến dằn lòng không lên tiếng, nhưng ánh nhìn đầy chờ mong đã nói lên tất cả.

Tần Hạo lập tức cảm thấy cả người lâng lâng. Cảm giác được mấy cô nàng này mến mộ quả là tuyệt vời.

Đồ Nhất Phàm vẫn không biểu lộ cảm xúc. Anh ta vỗ vỗ tay, đoạn nói: “Tần Hạo, nếu như còn muốn làm việc ở đây, thì phiền anh điền sơ yếu lý lịch trước!”

“Lý lịch cái gì? Tôi không có! Mà cũng chẳng muốn điền. Thế thì sao?”, cười hì hì đáp trả, Tần Hạo cảm thấy thú vị vô cùng. Anh muốn xem thử Đồ Nhất Phàm có bị anh chọc tức hay không.

Nhưng Đồ Nhất Phàm đã chai lì rồi. Anh ta chỉ điềm tĩnh nói: “Không điền cũng được. Anh muốn đi đâu thì đi!”

“Không sao. Để tôi điền giúp anh!”

Dương Mộng Lộ xung phong bước lên. Cầm lấy mẫu sơ yếu lý lịch, cô ta ngồi bên cạnh Tần Hạo, mỉm cười ngọt ngào hỏi anh: “Chỉ là sơ yếu lý lịch thôi mà. Không cần phải phiền phức như vậy. Tôi điền hộ anh là được!”

Tần Hạo ngại ngùng toát mồ hôi: “Thôi, để tôi tự điền!”

“Không sao, cứ để tôi điền giúp. Anh nói đi, tôi viết!”

Dương Mộng Lộ vẫn kiên quyết cầm bút lên và viết hai chữ “Tần Hạo” vào phần họ tên trên mẫu đơn.

Được người đẹp chủ động ân cần giúp đỡ thế này không phải là đãi ngộ mà ai cũng có! Cánh đàn ông đều nhìn Tần Hạo với vẻ mặt đầy hâm mộ. Có người đẹp như Dương Mộng Lộ ngồi bên cạnh làm thư ký là một cảm giác không ngôn từ nào diễn tả được!

Hai cô nàng còn lại cũng rất ghen tị với Dương Mộng Lộ, còn tự mắng mình sao không nghĩ đến chiêu này.

Tần Hạo có chút xấu hổ khi đọc thông tin của bản thân.


Dương Mộng Lộ vừa nghiêm túc ghi lại vừa cẩn thận ghi nhớ.

Từ sinh nhật, chiều cao, cân nặng, đến sở thích…

“Người đẹp Dương quả là có lòng!”

Bỗng nhiên có ai thốt ra câu ấy khiến mọi người đều ồ lên.

Nghiêm nghị đập bàn, Đồ Nhất Phàm gằn giọng: “Ồ à cái gì? Im lặng hết cho tôi. Dương Mộng Lộ, về chỗ!”

Dương Mộng Lộ có chút không tình nguyện: “Thầy Đồ, tôi vẫn chưa viết xong mà!”

Đồ Nhất Phàm cảm thấy đây quả là cơ hội tốt để mắng Tần Hạo một trận. Thế là anh ta cất giọng đầy khinh thường: “Đến sơ yếu lý lịch mà cũng phải nhờ người khác điền hộ. Tôi cảm thấy người như vậy sẽ chẳng đóng góp được gì cho công ty. Lười thế này thì chỉ có hai nguyên nhân thôi. Một là, không tôn trọng công ty. Hai là, chữ quá xấu, không dám viết!”

Tần Hạo chỉ cười chứ không phản bác. Chẳng sao cả!

Dương Mộng Lộ vội vã điền xong lý lịch, sau đó xem lại cẩn thận rồi mới đứng dậy đưa cho Đồ Nhất Phàm giúp anh.

Chẳng thèm liếc nhìn, Đồ Nhất Phàm thẳng thừng nói: “Tần Hạo, anh được xếp vào tổ 6!”

“Tôi phản đối!”

Tần Hạo lập tức giơ tay lên. Anh đứng dậy, lớn tiếng phát biểu: “Tôi không muốn vào tổ 6. Có ba lý do, xin hỏi thầy Đồ có muốn nghe không?”

“Nói đi!”

Đồ Nhất Phàm nghiêm mặt đáp lời.

Tần Hạo cười nói: “Một, tôi không thích không khí của tổ 6. Tôi không nghĩ việc làm ăn nhất định phải đàm phán trên bàn rượu mới thành công. Nói không chừng, còn có những vụ làm ăn phải bàn bạc trên giường mới được nữa. Chẳng lẽ chúng ta cũng lập một tổ kinh doanh chuyên về chuyện ấy, tìm một vài người giỏi “giường chiếu” để tiếp đãi khách hàng hay sao?”

Phụt!


Mọi người nghe xong lý do này đều bật cười.

Đập mạnh tay lên bàn, Đồ Nhất Phàm giận dữ quát: “Tần Hạo, chú ý từ ngữ của anh!”

“Được rồi, ai cũng là người trưởng thành cả mà. Có gì đâu phải xấu hổ!”

Dứt lời, Tần Hạo lại giơ ngón tay thứ hai lên: “Hai, tôi vừa mắng tổ 6 toàn những kẻ vô tích sự chỉ giỏi ăn uống. Giờ tôi vào đấy thì sẽ bị gây khó dễ!”

“Ba, phàm là chuyện thầy Đồ sắp xếp thì tôi đều cảm thấy có vấn đề! Nên tôi muốn vào tổ 9!”

Cười hì hì, Tần Hạo cảm thấy vô cùng đắc ý. Anh khiến Đồ Nhất Phàm tức đến nỗi chỉ trỏ vào anh cả buổi mà chẳng nói được lời nào kia mà.

Cuối cùng, Đồ Nhất Phàm đành viết “Tổ 9” lên hồ sơ của Tần Hạo.

Nhóm thực tập sinh cầm sơ yếu lý lịch và đến tổ được phân công để điểm danh.

Tần Hạo cầm hồ sơ, cùng Dương Mộng Lộ đến văn phòng tổ 9. Văn phòng rất rộng, bên trong có mười mấy chiếc bàn. Tổ trưởng và mọi người ngồi cùng nhau.

Sau khi gõ cửa, hai người họ cùng tiến vào.

“Chào chị, chúng em là người mới đến. Xin hỏi, tổ trường ngồi ở đâu ạ?”

Dương Mộ nhẹ nhàng hỏi một cô gái trẻ đứng ở cửa phòng. Cô gái kia ngẩng đầu nhìn cô ta, sau đó chỉ ra đằng sau: “Ngồi ở kia!”

Tần Hạo cũng ngước mắt xem thử. Ở cuối căn phòng, có một chiếc bàn làm việc khá lớn. Một cô gái xinh đẹp ngồi sau chiếc bàn cuối phòng ấy, đang vùi đầu ghi chép gì đó.