Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 162: C162: Khẩu hiệu sỉ vả




Ngày thứ hai đi làm từ sớm. Tần Hạo lái xe chở Lâm Vũ Hân tới công ty. Vừa bước vào thang máy, Lâm Vũ Hân đã lên thẳng tầng 28. Còn Tần Hạo thì bước ra khi tới tầng 22, đến phòng kinh doanh làm việc.

Nói là đi làm nhưng thực ra là đang trong thời gian đào tạo liên tiếp một tuần. Ngoài nghe giảng ra thì chẳng làm gì cả.

Đây là việc mà mỗi một lớp thực tập sinh đều phải trải qua. Hơn hai mươi thực tập sinh được phân tới bộ phận kinh doanh. Trong tốp sinh viên tuyển dụng năm này thì đã có một nhóm bị đào thải. Bây giờ chỉ còn lại mười mấy người.

Mười mấy người này nhìn cũng không đến nỗi nào. Ít ra thì bề ngoài là như vậy.

Đương nhiên, trong số họ không bao gồm Tần Hạo mới nhét thêm vào hôm qua. Cái tính chơi ngông của anh đã được lan truyền khắp công ty từ lâu rồi.

Thế nhưng bức ảnh mà hôm qua người đồng nghiệp đăng lên group công ty đã khiến ngay cả quản lý cấp cao cũng kinh hồn bạt vía.

Bây giờ tất cả mọi người cùng có một nhận thức chung. Đó là không có việc gì thì đừng chọc giận vị tổ tông này.

Cha nội này hơi vô lý nhưng Tổng giám đốc Lâm sau lưng anh thì không như vậy.

Tần Hạo bước vào phòng kinh doanh, thấy không có việc gì bèn đi loanh quanh. Đợi đến khi gần đến giờ thì anh mới nghênh ngang bước vào trung tâm đào tạo.

Khá ngạc nhiên là Đồ Nhất Phàm vẫn chưa tới.

Trước đây Đồ Nhất Phàm luôn rất hào hứng với việc đào tạo. Mỗi một đợt thực tập sinh, anh ta đều giảng đi giảng lại mấy lần mà không thấy chán, cho tới khi tất cả mọi người cảm thấy anh ta thật phiền phức thì cũng là lúc họ có thể tiếp nhận vị trí chính thức.

Nhưng hôm nay thì tình hình có vẻ sai sai.

Lúc này Đồ Nhất Phàm đang ngồi ảo não trong phòng làm việc, không có lấy một chút tinh thần nào.


Liêu Chí Bằng an ủi: “Thôi bỏ đi, không đi thì không đi. Dù sao cũng chẳng có gì để mà đào tạo. Những thứ cần giảng cũng đã giảng hết rồi. Thế này đi, lôi bọn họ ra ngoài dạy cho một bài học!”

“Bài nào cơ?”

Đồ Nhất Phàm kinh ngạc.

Liêu Chí Bằng mỉm cười nham hiểm: “Đương nhiên là bài học đó đó. Như vậy có thể đánh tiếng được với Lão Triệu của tổ sáu, để anh ta dẫn dắt đám ‘gà mờ’ này luôn!”

“Lão Triệu của tổ sáu sao?”

Đồ Nhất Phàm đứng bật dậy. Nghe thấy cái tên này là anh ta hiểu ngay. Quả nhiên Liêu Chí Bằng cũng ngứa mắt với thằng nhóc đó. Lần này ra độc chiêu luôn rồi.

“Được, tôi đi ngay đây!”

Đồ Nhất Phàm lập tức rời khỏi phòng quản lý, đi hành động theo sự sắp xếp của Liêu Chí Bằng.

Nửa tiếng sau, Đồ Nhất Phàm bước vào trung tâm đào tạo, ngoác miệng cười thần bí.

Anh ta lướt nhìn. Hôm nay cha nội đó không ngủ gật. Đôi mắt anh ta ánh lên ẩn ý, nhìn chăm chăm phía trước cứ như đang ngồi thiền vậy.

Tần Hạo cũng đã nhìn thấy Đồ Nhất Phàm. Thằng cha này hôm nay cười không được bình thường cho lắm.

Đồ Nhất Phàm cười thân mật: “Các bạn thực tập sinh, hôm nay chúng ta không học lý thuyết nữa!”

Đám thực tập sinh đều cảm thấy kỳ lạ. Bọn họ đã sớm được nghe nói về thói quen của ông thầy đào tạo này. Nếu mà không rao giảng trên một tuần để sinh viên thuộc lòng như học vẹt thì không được gọi là đào tạo!”


“Nào, hôm nay chúng ta sẽ thực tập về cuộc họp diễn ra buổi sáng hàng ngày! Mời mọi người ở phía dưới xếp hàng ngay ngắn, đi ra khỏi phòng học của trung tâm đào tạo tới phòng bên cạnh!”

Vừa nói Đồ Nhất Phàm vừa ra hiệu cho đám sinh viên xếp hàng phía trước lần lượt đi ra khỏi trung tâm.

Anh ta lôi đám người qua phòng bên cạnh. Đây là một phòng trống, không quá rộng, chỉ cỡ như phòng học trong trường.

“Xếp hàng ngay ngắn, sau đó tôi sẽ bắt đầu cuộc họp buổi sáng!’

Đồ Nhất Phàm nói với vẻ nghiêm túc: “Trước khi họp, tôi cần mọi người hô khẩu hiệu. Đây là văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn Triều Dương chúng ta! Mọi người cùng làm theo tôi!”

Vừa nói Đồ Nhất Phàm vừa bắt đầu hành động.

“Đầu tiên, đặt tay phải lên vị trí trái tim bên ngực trái. Chân trái chịu trọng tâm của cơ thể. Sau đó hơi đổ người về phía trước. Đồng thời tay phải từ từ đưa ra ngoài, vươn lên trời, trái tim cũng hướng lên vầng dương!”

Đồ Nhất Phàm vừa nói vừa giải thích: “Lúc này chúng ta sẽ phải hô khẩu hiệu. Nào, mọi người cùng hô với tôi!”

“Trái tim hướng vầng dương, tung bay đôi cánh, yeah!”

Tần Hạo trợn mắt há mồm, nhìn Đồ Nhất Phàm thực hiện động tác với thái độ không thể nghiêm túc hơn, cảm thấy như mình vừa được mở mang tầm mắt.

“Mẹ kiếp. Hôm nay đúng là được học thêm cả bầu trời tri thức. Lại còn có loại khẩu hiệu ngu xuẩn đến vậy sao!”

Thật đúng là rớt hết liêm sỉ!


Không chỉ có Tần Hạo mà đến ngay cả những sinh viên khác cũng trợn mắt há mồm khi được chứng kiến cái gọi là hô khẩu hiệu vào buổi họp sáng sớm này.

Nghĩ tới việc sau này ngày nào cũng phải làm vậy trước mặt người khác, hô cái khẩu hiệu xàm le này mà cảm thấy thốn vô cùng.

Nhưng hết cách. Nếu muốn làm ở đây thì phải chấp nhận quy tắc của nhà người ta.

“Nào, mọi người cùng làm mười lần nào!”

Đồ Nhất Phàm dạy từng động tác một với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Đương nhiên chỉ có một người ngoại lệ.

Một mình Tần Hạo kéo một chiếc bàn, chạy tới bên cửa sổ, vừa chơi game vừa hút thuốc. Trông sung sướng lắm, khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ.

Điều ngạc nhiên là Đồ Nhất Phàm giả vờ không nhìn thấy, không hỏi cũng không mắng nhiếc gì anh cả.

Buổi sáng sớm đã kết thúc với buổi đào tạo hô khẩu hiệu dở hơi như thế.

Gần tới giờ cơm trưa, Tần Hạo chuẩn bị lên lầu tìm Lâm Vũ Hân. Hôm qua cô nhóc này nói là sẽ mời mình ăn cơm, bây giờ đến lúc thực hiện lời hứa rồi!

Nhưng không ngờ, Lâm Vũ Hân gọi điện cho anh.

Cô nói rằng trưa nay phải họp, không có thời gian nên đã gọi một phần cơm ở căn tin dưới lầu đưa lên cho Tần Hạo.

Tần Hạo bất đắc dĩ tắt máy.

Lúc này, Đồ Nhất Phàm tuyên bố: “Các bạn thực tập sinh. Hôm nay, để thể hiện sự hoan nghênh dành cho nhân viên mới, những ‘tấm chiếu cũ’ chúng tôi sẽ mời mọi người cơm trưa. Đã đặt chỗ rồi. Bây giờ mọi người chuẩn bị đi xuống. Mười phút sau sẽ tập trung trước cửa công ty. Đúng mười hai giờ xuất phát. Đừng đến muộn nhé, nếu không là không có cơm ăn đâu!”


Nói xong Đồ Nhất Phàm bèn bỏ đi.

Đám thực tập sinh vui mừng cười rạng rỡ. Suốt ngày ăn ở căn tin dưới lầu, chán ngấy lên được. Lần này, công ty hào phóng thật đấy, mời đám thực tập sinh bọn họ ăn cơm cơ hạng sang. Thật cảm động biết bao.

Tần Hạo nghe thấy chán ngắt định chuồn đi.

Lúc này, một nữ thực tập sinh bước tới, nói nhỏ: “Tần Hạo, đi cùng chúng tôi đi. Dù sao anh cũng chưa ăn gì. Công ty mời, không ăn thì phí lắm. Dù gì cũng ngon hơn cơm văn phòng mà?”

Cô gái này tên là Bạch Hiểu Yên, cũng có chút nhan sắc, nhìn khá ưa nhìn. Trong đám thực tập sinh thì cô ta khá được mến mộ.

Cô ta vừa nói vậy thì đám thần dân xung quang cũng đổ xô tới: “Đúng vậy đó, không ăn thì uổng quá!”

“Mọi người nghĩ là có chuyện ngon ăn vậy sao? Ha ha! Chuyện gì mà bất thường thì ắt có âm mưu đấy!”

Tần Hạo mỉm cười. Cái đám sinh viên mới ra trường này làm gì biết tới mấy cái thủ đoạn mưu mô gì, mà anh cũng chẳng có gì để họ phải giở thủ đoạn cả.

“Không thể nào. Một công ty lớn thế này, mời chúng ta ăn cơm thì có đáng bao nhiêu đâu? Làm gì đến nỗi ăn bữa cơm mà còn giở trò chứ?”

“Đúng đấy, thôi bỏ đi, kệ anh ta. Thích thì đi. Không chừng người ta ăn sơn hào hải vị chán chê rồi nên thích ăn cơm văn phòng đấy! Chúng ta không đi chung đường với anh ta rồi!”

Lời nói đó như xát muối vào tim, Tần Hạo cười bất lực: “Thôi được. Tôi đi. Nếu không đi thì sẽ bị mọi người nói thành yêu quái mất!”

Mọi người nhanh chóng tập trung lại.

Đồ Nhất Phàm nhìn thấy Tần Hạo trong đám đông thì không khỏi nở nụ cười nham hiểm.

“Các bạn sinh viên, lên xe thôi. Nhiều người quá thì chịu khó chật một chút. Chia ra làm ba xe nhé!”

Mọi người nhanh chóng lên xe. Nhưng người vẫn khá đông khiến Đồ Nhất Phàm bất lực. Ba chiếc xe hiện tại của công ty cũng không thể ngồi hết.