Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 135: C135: Anh em tương ngộ




Long Tứ cái tên này đã nhận đồ đệ rồi lại còn tôn Tần Hạo lên hàng tông tổ, Tần Hạo đúng là "ngất ngây" mà.

Tần Hạo lại vỗ lên đầu Long Tứ, tỏ vẻ không vui nói: "Nói linh tinh gì vậy? Cái gì mà sư tổ với chả sư tông? Tôi đâu có ‘dừ’ như vậy, nhận con nhận cháu gì tầm này".

Long Tứ cười ngốc nghếch, đột nhiên cậu ấy nhớ ra điều gì đó nên quay lại nhìn Vương Tú Quân, đánh giá tổng thể một lượt. Cậu ấy sáp lại gần Vương Tú Quân, nói với vẻ rất thô bỉ: "Ôi đã tìm sư nương cho em rồi cơ à! Được đấy! Được đấy!"

"Gọi là chị dâu, còn dám cợt nhả thì tôi dần cho nên thân!"

Tần Hạo cũng có chút bó tay với "sư đệ" mặt dày này.

Chợt nhớ tới Diệp Thanh Trúc, Tần Hạo thuận miệng hỏi: "Thế chuyện của cậu là sao? Người đàn bà đó".

Long Tứ bĩu môi oán trách: "Còn không phải do ông Tứ ngốc nghếch đó sao. Thôi bỏ đi, sau này rồi nói, bây giờ em chỉ muốn uống vài ly với anh. Những chuyện rắc rối đó để cho bọn họ xử lý!"

Long Tứ dường như chẳng thèm để tâm đến mớ hỗn độn vừa xảy ra, cứ thế kéo Tần Hạo phi thẳng đến quán rượu.

Tần Hạo vẫy vẫy tay với Vương Tú Quân. Lúc này, cô dường như còn chưa định thần lại được nên từ từ bước tới, nhẹ nhàng nói: "Chồng à, có chuyện gì vậy?"

"Ôi chao, đã gọi là chồng rồi cơ đấy! Không hổ là anh của em, chị dâu đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, chỉ là mấy thứ lông gà vỏ tỏi mà thôi!"

Long Tứ lại nói với vẻ dạn dĩ.

Tần Hạo lại vỗ lên đầu cậu ấy, mắng: "Những chuyện này đối với cậu là nhỏ, nhưng với chị dâu cậu thì nó phải to như con khủng long. Lẽ nào cậu không biết ba bang bốn hội của Trung Hải đều là thuộc hạ của bố vợ tôi?"

Lần này thì đến lượt Long Tứ kinh ngạc, ân hận nói: "Ai da, thôi chúng ta quên chuyện này đi. Nếu em sớm biết mấy chuyện này có liên quan đến đại ca thì em còn lâu mới nhúng mũi vào. Bỏ đi, đợi sau này em nói với Diệp Thanh Trúc một câu là oke ngay!"


"Nói một câu, cậu định nói gì hả?"

Vương Tú Quân chính thức ù ù cạc cạc, không hiểu nổi hai người này đang bàn luận chuyện gì.

Long Tứ lười biếng đáp: "Nếu sớm biết chuyện thì mớ rắc rối ở Trung Hải em đã không dính vào, Diệp Thanh Trúc cũng sẽ không đánh chiếm nơi đây rồi giết người của ba bang bốn hội!"

Nói rồi, Long Tứ dường như cảm thấy chuyện này có chút vô vị nên lại nói: "Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Đại ca, đi đi đi, chẳng chuyện gì quan trọng hơn chuyện anh em hội ngộ cả. Hôm nay nhất định phải uống đến ngất ngây con gà tây, không say không về!"

Long Tứ kéo Tần Hạo đi.

Vương Tú Quân chỉ đành lẽo đẽo theo sau. Vương Bảo thấy vậy cũng không kìm được mà lao lên, thận trọng hỏi: "Em rể, hai người đang định đi đâu đó?"

"Đi uống rượu!"

Long Tứ quay lại nhìn Vương Bảo rồi mỉm cười.

Vương Bảo lập tức nói: "Có thể cho anh nhập kèo với không?"

"Được chứ!"

Nếu là người khác thì Long Tứ sẽ đuổi đi ngay, nhưng người này lại là anh vợ của đại ca mình nên đành trưng ra nụ cười thảo mai tiếp đón.

Đoàn người cứ thế nghênh ngang đi về phía quán rượu.


Khi tới cửa, Long Tứ lại quay ra đằng sau hét lên với Diệp Thanh Trúc: "Dọn dẹp thì cũng nhanh cái tay lên, đừng có rề rà! Sớm mai mà tôi nghe tin Trung Hải có vấn đề gì thì tôi cho chị biết thế nào là lễ hội biết chưa?"

"Anh Tứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu!"

Diệp Thanh Trúc cao cao tại thượng lúc trước giờ lại vô cùng ngoan ngoãn. Cô ta nói rồi vội vã dặn dò thuộc hạ bắt đầu dọn dẹp sàn đấu.

Những việc này nói rắc rối thì là rắc rối, mà nói không rắc rối thì cũng không rắc rối lắm.

Diệp Thanh Trúc khống chế các "ông lớn" của ba bang bốn hội nên đám thuộc hạ của mấy bang hội này không dám nhúc nhích. Sau đó, cô ta giải quyết sạch sẽ mọi việc một cách rất thuần thục.

Có con tin là người nhà của Triệu Tứ Hải, cho nên Triệu Tứ Hải không dám có ý đồ gì. Một cuộc đấu lớn như vậy nhưng đã được giải quyết gọn ghẽ trong một nốt nhạc.

Bốn người Tần Hạo ngồi ô tô đi tới khu nghỉ dưỡng, tìm một quán nhỏ ven đường rồi ngồi xuống đánh chén no say một bữa.

Lúc đó, Vương Tú Quân vẫn cảm thấy bồn chồn, xảy ra chuyện lớn như vậy mà có thể bình tĩnh ăn uống thì chỉ có tên phổi bò Vương Bảo, còn cô thì không thể nào vô lo vô nghĩ như vậy được.

Bởi vì có người ngoài ở đó nên rất nhiều điều Tần Hạo muốn hỏi chỉ đành nuốt vào trong, đợi khi có hai người họ mới hỏi Long Tứ cho ra nhẽ.

Tối hôm nay, Trung Hải xảy ra chuyện lớn, đôi ba lời nói không hết.

Ba bang bốn hội chỉ trong một đêm bị san bằng, đổi chủ.


Bảy đại ca của ba bang bốn hội người chết, người tàn tật, những người còn lại thì đều quy phục Thanh Bang của Ninh An.

Diệp Thanh Trúc chỉ trong một đêm trở thành "nữ vương" thế giới ngầm của Ninh An và Trung Hải.

Tất cả chuyện này, ngoại trừ những người có mặt tại đó thì không ai biết đã xảy ra chuyện gì. Mà những người biết chuyện hôm nay một chữ cũng không dám tiết lộ ra ngoài.

Ngày hôm sau, Trung Hải dường như vẫn chẳng có gì thay đổi, nhưng chủ nhân của nó thì đã đổi.

Khi trời sáng, Tần Hạo liếc nhìn ông chủ quán đã nằm bò ra bàn mà ngủ còn bà chủ thì nhanh nhẹn thu dọn tàn cuộc. Thỉnh thoảng bà ta lại quay sang nhìn họ với ánh mắt kính sợ.

Bốn người này thật là kì quái.

Nửa đêm nửa hôm tới quán của họ ăn đêm. Uống không biết bao nhiêu là rượu, ăn không biết bao nhiêu là đồ khiến ông bà chủ quá bận tối tăm mắt mũi.

Sau đó tên mập trong đám say đến nỗi đổ gục ra bàn, bất tỉnh nhân sự.

Hai người đàn ông còn lại vẫn tiếp tục uống.

Còn cô gái xinh đẹp kia thì ngồi yên lặng một bên, có vẻ như rất nhiều tâm sự.

Bốn người này thật kì lạ!

Đương nhiên, đó là chuyện riêng của người ta, bà chủ nào dám nhiều lời. Có điều đến khi trời sáng mới lên tiếng nhắc nhở một câu: "Các anh, trời đã sáng rồi, chúng tôi phải dọn hàng thôi!"

Thực tế thì đáng lẽ ra đã phải thu dọn từ lâu rồi.

Chỉ là bà chủ thấy bốn người này mặt mũi hung tợn nên không dám nhiều lời.


Tần Hạo gật đầu, đứng dậy móc hầu bao ra trả tiền.

Long Tứ lúc này vẫn lèm bèm, rồi bỗng nhiên lăn ra khóc.

"Ôi, đại ca à, chúng ta đang là một đội tốt đẹp như vậy, sao lại thành ra nông nỗi này? Thật là nhớ những ngày xưa, chị cả, Tiểu Thất giờ không biết lưu lạc chốn nào. Đã lâu như vậy rồi, em cuối cùng cũng tìm thấy Long Ngũ, nhưng mà nó lại chạy đi làm cảnh sát gì đó mất rồi, hầy!"

Lúc này, Vương Tú Quân không chống cự nổi cơn buồn ngủ nữa, gục xuống bàn ngủ say.

Tần Hạo nhân cơ hội này hỏi ngay: "Long Ngũ thế nào rồi?"

"Còn phải nói sao, cái tên đó làm cảnh sát nhưng vẫn không chịu an phận, nằng nặc muốn em giúp. Lại còn vào đội chống xã hội đen chứ, ngày ngày cứ bám riết lũ xã hội đen không rời. Cậu ấy còn bắt em nghĩ cách giúp cậu ấy quét sạch ba bang bốn hội gì đó ở Trung Hải. Nếu không, em nào có nhúng tay vào đống hổ lốn này! Đường đường là một thành viên của chiến đội Long Hồn lại đi làm mấy chuyện này, truyền ra ngoài chắc mất mặt chết!"

Tần Hạo thần người ra, hóa ra là như vậy.

Đám xã hội đen đó quả cũng gây ra không ít rắc rối.

Hiện giờ, điều khiến Tần Hạo đau đầu là Vương Tú Quân. Vương Triều bố cô ấy là đại ca của ba bang bốn hội, là người có quyền lên tiếng thực sự. Nhỡ đâu chuyện này lọt đến tai ông ta thì sẽ rắc rối to.

"Được rồi, được rồi, thôi lượn đi, đừng có gây chuyện rắc rối cho tôi nữa!"

Tần Hạo khoát tay, xua Long Tứ đi.

Trước khi đi, Long Tứ vẫn nhìn Tần Hạo lưu luyến không rời, nói với vẻ trách móc: "Đại ca, nếu anh còn dám chơi trò biến mất lần nữa thì em sẽ xới tung cái đất Trung Hải này lên. Đừng để em phải đi tìm anh lần nữa!"

Tần Hạo giơ ngón giữa lên, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó nên lại nói thêm: "Lão Tứ, hôm khác gọi lão Ngũ đến cùng, tôi có việc muốn hỏi cậu ấy!"

- -------------------