Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 129: C129: Giết người trong nháy mắt




Sói Cô Đơn vẫn giống như một con sói hoang đơn độc, trầm lặng nhưng tỏa ra một luồng sát khí đáng sợ và không bị dao động bởi bất cứ điều gì. Ánh mắt anh ta chỉ nhìn vào con mồi phía trước.

La Khai Sơn nhấc chân đạp xuống khiến võ đài rung chuyển. Một âm thanh nặng nề vang lên khiến khán giả hết hồn.

Trong nháy mắt, cùng với cú đạp chân, sức mạnh toàn thân La Khai Sơn được nâng lên cực điểm.

Bát cực quyền, chân không rời đất!

Những cú đấm tung ra liên tiếp nhanh như sao rơi, mắt tóe lửa điện. Chiếc eo linh hoạt như rắn trườn và chân ghì chắc xuống đất như một mũi khoan.

Ầm!

La Khai Sơn ra tay ác liệt, nắm đấm mạnh như chùy đập mạnh vào Sói Cô Đơn.

Phản ứng của Sói Cô Đơn cũng cực kỳ nhanh. Anh ta khẽ trùng gối, bật mạnh về phía sau, né đòn tấn công rồi nhanh chóng lách qua một bên võ đài. Động tác cực lanh lẹ khiến khán giả lóa mắt.

Sói Cô Đơn vẫn áp dụng chiến thuật cũ. Không ra tay thì thôi, một khi ra tay là đối phương chỉ có mất mạng.

Bát cực quyền của La Khai Sơn oai phong lẫm liệt trấn áp Sói Cô Đơn. Nhưng điều bất ngờ là chẳng ai nghĩ Sói Cô Đơn sẽ bị hạ gục trong lần này.

Bởi vì đã có tấm gương Hắc Đào trước đó nên chưa tới phút cuối cùng, chưa tận mắt nhìn thấy người ngã xuống thì chẳng ai dám khẳng định kết quả.

“Ầm!”

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, La Khai Sơn vung tay đấm mạnh vào cây cột ở góc võ đài, một tiếng động rung chuyển ầm ầm.

Lần này Sói Cô Đơn cúi đầu, khụy xuống né đòn, nhưng sau đó anh ta không hề bỏ chạy mà bỗng nhiên xuất chiêu. Bàn tay phải của anh ta hóa thành một con dao chém mạnh vào cổ La Khai Sơn.

La Khai Sơn bị đánh tới mức bực bội. Đối thủ này quá khó nhằn, không chịu đụng độ chính diện, khiến sức mạnh của hắn ta không thể phát huy toàn bộ.


Lần này thì vừa hay!

La Khai Sơ ngáng tay chặn lại. Cánh tay hắn ta đau nhói, giống như vừa bị dao thép chém phải, xương cốt giống như bị gãy đôi.

Hắn ta nhịn cơn đau, không hề lùi lại mà tiến công. Nhân lúc đối phương chưa kịp phản kích, La Khai Sơn lại áp sát gần thêm một chút. Chỉ cần cho hắn ta một cơ hội xuất chiêu áp sát núi thì hắn ta chắc chắn sẽ đè chết được đối thủ.

Nhưng không ngờ đúng lúc này đôi mắt Sói Cô Đơn ánh lên một tia lạnh lẽo. Cả cơ thể anh ta uốn lượn giống như con cá, đột nhiên vọt ra sau La Khai Sơn. Anh ta vươn hai tay ra, chộp chặt đầu La Khai Sơn.

Và dùng lực vặn mạnh!

Rắc!

Một âm thanh khẽ vang lên truyền tới tai Tần Hạo. Đôi mắt anh ánh lên vẻ kinh ngạc, vô thức nhìn Long Tứ ngồi bên cạnh Trúc Diệp Thanh.

Tại sao Sói Cô Đơn lại biết chiêu này chứ?

“Sao lại có thể như vậy được?”

Xung quanh võ đài xôn xao. Tất cả mọi người đều sững sờ, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

Rõ ràng La Khai Sơn luôn chiếm thế thượng phong và đó vốn là một cơ hội cực tốt, nhưng không ngờ Sói Cô Đơn chỉ cần ra tay là trong nháy mắt đã vặn gãy cổ giết chết La Khai Sơn.

Giết người trong nháy mắt!

Đầu của La Khai Sơn vẫn nghẹo trong tay Sói Cô Đơn nhưng cơ thể của hắn ta thì không thể cử động được nữa. Hai tay cũng buông thõng xuống, đôi mắt dần trở nên vô hồn.

Sói Cô Đơn vừa buông tay, La Khai Sơn đã mềm oặt ngã xuống đất, đầu nghẹo qua một bên.

Tương tự, người bị hạ gục vẫn là Sử Đông Lai!


Diệp Thanh Trúc khẽ cười: “Xem ra cánh tay của tôi an toàn rồi!"

Vừa nói Diệp Thanh Trúc vừa kéo ống tay áo xuống, bà ta cười nhìn Sử Đông Lai: “Hội trưởng Sử có cần tôi giúp không?”

“Không cần!”

Sử Đông Lai cũng không hổ danh là một nam tử hán, tay trái hắn từ từ đưa về phía con dao.

Lúc này tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn.

Đã đến lúc trả giá cho điều mình đánh cược.

Sử Đông Lai mồ hôi đầm đìa, nghiến răng chộp lấy con dao samurai.

Nhưng đúng lúc này một bóng người lao tới cướp mất con dao. Hắn ta vung dao chém xuống tay mình, máu tươi phun ra như mưa.

Sử Đông Lai sững sờ, nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ bàng hoàng.

“Tương Long, anh…”

Không ai hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Màn cá cược của Sử Đông Lai nhưng Tương Long lại cam tâm nhận phạt thay cho hắn. Không thể nào?

Sao Tương Long lại trọng nghĩa khí vậy chứ?”

“Tôi đã trả nợ cá cược cho hội trưởng Sử rồi!”

Mặt Tương Long trắng bệch do mất máu quá nhiều. Nói xong hắn ta bèn ngất lịm.


Sử Đông Lai hoảng sợ vôi vàng nói: “Mau, mau cứu người!”

Triệu Tứ Hải cũng cuống quýt dặn thuộc hạ cõng Tương Long đi sơ cứu kịp thời.

Diệp Thanh Trúc ngây người một lúc mới bật cười, vỗ tay: “Một người anh em tình sâu nghĩa đậm quá nhỉ! Thật khiến đứa em gái này mở mang tầm mắt, trong lòng thấy vô cùng cảm động!”

Lúc này đám người phía bên Trung Hải không nói một lời nào.

Hai trận chiến đều thất bại. Hơn nữa còn bị hạ gục hoàn toàn, đúng là mất mặt chết đi được.

Lần này có Tương Long trả giá bằng một cánh tay, vậy còn lần sau thì sao?

Sử Đông Lai uất hận nhìn Diệp Thanh Trúc. Hắn nghiến răng, sau đó gạt tay bỏ đi tới chỗ Tương Long – người vừa bị đứt một cánh tay vì hắn.

Đây là võ đài ngầm, đương nhiên có không ít phòng cấp cứu, các loại thiết bị máy móc đều có, thậm chí còn tiên tiến hơn cả bệnh viện chính quy.

Đương nhiên cũng không thiếu bác sĩ.

Thi thoảng những võ sĩ thắng trận của các đại ca cũng bị thương nặng nên chữa trị là khâu không thể thiếu.

Cánh tay bị đứt của Tương Long vẫn có thể nối lại, bác sĩ đang làm phẫu thuật!

Sử Đông Lai đứng bên cạnh, vẻ mặt tối sầm, không biết đang nghĩ gì.

Khoảng một tiếng sau, cuộc phẫu thuật kết thúc. Tương Long nghỉ ngơi một lúc mới tỉnh lại.

Sử Đông Lai bước tới, đẩy hết bác sĩ ra ngoài rồi mới nói: “Anh Long, lần này Sử Đông Lai tôi nợ anh một cánh tay, tôi cảm ơn anh vô cùng. Món nợ ân tình này tôi sẽ ghi nhớ. Nhưng tôi không hiểu lắm!”

Tương Long nhắm mắt với vẻ mệt mỏi. Hắn ta khẽ nói: “Anh không cần cảm ơn tôi. Tôi chặt tay thay anh cũng là vì có lý do cả. Anh đã biết nợ tôi món nợ này thì giả sử bây giờ tôi yêu cầu anh trả lại anh có trả không?”

“Anh Long có việc gì cứ nói. Nếu có thể làm được thì Sử Đông Lai tôi quyết không từ chối!”

Sử Đông Lai vỗ ngực cam kết.


Lúc này Tương Long mới từ từ mở mắt: “Tôi muốn anh giúp tôi giết chết một người!”

“Ai cơ?”

Sử Đông Lai giật mình.

Tương Long nhả ra hai từ: “Tần Hạo!”

Sử Đông Lai sững sờ, nét mặt hiện ra vẻ do dự. Tương Long cũng thấy rõ điều đó.

“Ha ha, không dám phải không? Cũng phải thôi, dù sao cũng chỉ là một cánh tay thôi mà!”, sắc mặt Tương Long đầy vẻ chế giễu.

Tay đứt có thể nối lại nhưng muốn hồi phục như ban đầu là điều không thể. Có thể nói cánh tay phải này đã là đồ bỏ đi mất rồi.

Tương Long có dũng khí làm vậy là vì hắn ta biết bản thân mình đã là thứ đồ vứt đi, đến ngay cả thứ ở phía dưới để phân biệt đàn ông đàn bà cũng không còn. Vậy thì một cách tay có đáng gì chứ?

Nhưng Sử Đông Lai thì khác!

“Ai nói tôi không dám? Có gì mà không dám?”

Sử Đông Lai lại trúng phải kế khích tướng thế là đồng ý. Thực ra mối quan hệ giữa Sử Đông Lai và Tương Long cũng không tệ. Thậm chí trước đây còn phối hợp với nhau để đối phó với bang hội khác. Họ quá hiểu nhau.

“Vậy giết thế nào? Tên đó luôn ở bên cạnh Vương Tú Quân! Có vẻ như sẽ là con rể của Vương Triều, nếu động vào hắn có khi nào kinh động tới ông ta không?”, Sử Đông Lai cảm thấy hoang mang.

Một cánh tay đổi lấy một mạng người!

Cuộc mua bán này không hời chút nào cả!

Sử Đông Lai bỗng cảm thấy hối hận.

Tương Long cười lạnh lùng: “Hối hận rồi phải không? Ha ha, dù bây giờ anh không giết hắn thì sớm muốn gì hắn cũng sẽ xử toàn bộ bọn anh thôi! Lẽ nào đến điều đó mà anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới sao?”

- -------------------