Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 115: C115: Diệt cỏ tận gốc




"Liên lạc với Gấu Xám, liên lạc với Gấu Xám, đã phát hiện mục tiêu chưa?"

Một người đàn ông mặc âu phục màu đen vừa che miệng thì thầm nói nhỏ, vừa nhanh chóng lẩn vào nhà vệ sinh của một trung tâm thương mại.

Lập tức, từ trong thiết bị liên lạc vọng ra tiếng trả lời: "Ong Vàng, bên tôi tạm thời chưa phát hiện mục tiêu, dường như hắn đã biến mất rồi. Chúng ta có nên tiếp tục tìm kiếm không?"

Ong Vàng do dự một lúc, sau đó nhanh chóng báo cáo lại với đoàn trưởng Hắc Ưng.

"Đoàn trưởng, chúng tôi mất dấu hắn rồi, xin hãy đưa ra chỉ đạo cụ thể!"

Ong Vàng vừa báo cáo xong thì đoàn trưởng lớn tiếng mắng: "Hai cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Đến việc theo dấu một người cũng làm không xong?"

Ong Vàng và Gấu Xám không còn mặt mũi nào mà đối đáp với đoàn trưởng. Lúc này, bóng đen tâm lý của họ cũng không hề nhỏ.

Lúc nhận nhiệm vụ, mười hai người của đoàn lính đánh thuê Hắc Ưng đều rất ngạc nhiên bởi mục tiêu này quá dễ, chỉ là một sinh viên đại học bình thường, cơ bản không có sức phản kháng!

Cho nên việc xảy ra trong khi hành động khiến cho Gấu Xám và Ong Vàng không dám coi nhẹ đối tượng này nữa. Người có trực giác và năng lực phản kháng siêu phàm như vậy, không thể nào chỉ là một sinh viên đại học bình thường.

Hơn nữa, mục tiêu lần này ngược lại còn giết chết hai người đồng đội của họ. Thủ pháp giết người nhanh gọn lẹ. Ong Vàng và Gấu Xám không thể không thừa nhận bản thân họ cũng khó lòng làm được như vậy.

Hiện giờ, mục tiêu lại biến mất khỏi tầm quan sát của họ.

Trong khi họ lại là cao thủ trong những người chơi hệ truy tìm dấu vết!

Ong Vàng bị chỉ huy mắng cho một trận nên không dám xin chỉ thị gì nữa. Trước tình hình này, chỉ đành đợi cơ hội lần sau mà thôi.


Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ thành công của đoàn lính đánh thuê Hắc Ưng tỷ lệ thuận với thực lực của họ. Nhiệm vụ lần này thất bại nghĩa là độ khó của lần hành động sau sẽ tăng độ khó bởi vì đối phương chắc chắc đã đề phòng.

"Không cần tìm nữa, rút thôi!"

Đúng lúc này, mệnh lệnh của Hắc Ưng vọng tới tai Gấu Xám. Gấu Xám thoáng do dự, bởi đây không phải phong cách làm việc của đoàn trưởng!

Gấu Xám nói rằng mình nhất định muốn hoàn thành nhiệm vụ, không thể trì hoãn đến lần sau bởi như vậy đã đánh rắn động cỏ, chắc chắn nhiệm vụ sẽ càng khó hơn.

Hắc Ưng cười lạnh đáp: "Cậu đừng quên đây là Trung Quốc, không phải là Châu Phi, cũng không phải là Trung Đông. Nếu cậu muốn tìm đường chết thì tôi không cản!"

Nói rồi, Hắc Ưng ngắt liên lạc.

Ong Vàng và Gấu Xám đều toát mồ hôi lạnh. Bọn họ đều quên mất một điều rất quan trọng là mình đang ở Trung Quốc.

Muốn giết người trên một con đường nhộn nhịp như thế này thì cần dũng khí rất lớn. Cần phải chuẩn bị đầy đủ để đối phó với sự truy đuổi của lực lượng cảnh sát Trung Hải. Điều này thực sự quá khó khăn với những kẻ đâm thuê chém mướn ở nước ngoài nhiều năm như bọn họ!

Hai người họ chỉ đành từ bỏ mục tiêu.

Gấu Xám và Ong Vàng hai người đành tách nhau ra, chuẩn bị trở về căn cứ, đợi cơ hội lần sau. Dù sao mục tiêu của họ cũng chỉ là một người, lại còn là sinh viên đại học ở Trung Hải, chắc chắn sẽ không thể chạy được.

Gấu Xám thu lại súng, vờ như một người bình thường đang đi dạo phố. Hắn bước vào một cửa hàng, mua một chiếc mũ che nắng, một cặp kính râm. Sau khi ra khỏi cửa hàng, hắn bắt một chiếc taxi, ngồi vào trong xe.

"Xin chào, xin hỏi anh muốn đi đâu?"


Tài xế cũng đeo kính râm, mặc áo cộc tay màu trắng và chiếc quần cộc màu xám, chân đi đôi dép tông. Người tài xế này ăn mặc như một ông già ra ngoài tản bộ vậy.

Chỉ có điều đây là Trung Quốc, Gấu Xám cũng không hiểu về phong cách của người dân nơi đây lắm nên hắn ta mặc kệ!

Gấu Xám cho tài xế địa điểm rồi không nói năng gì nữa để đề phòng tài xế nghe ra khẩu âm khác lạ của hắn. Ở nước ngoài nhiều năm nên tiếng phổ thông của hắn không chuẩn lắm.

Nhưng dần dần Gấu Xám phát hiện ra điều không đúng lắm, dường như đây không phải đường về căn cứ. Người tài xế này chắc chắn có vấn đề!

"Hình như anh đi sai đường rồi!"

Gấu Xám thận trọng lên tiếng, có điều nói xong hắn ta bỗng cảm thấy có lẽ tài xế này thấy hắn ta là người ngoại quốc cho nên cố ý đi đường vòng để chặt chém.

Tài xế vội vàng lắc đầu, tỏ ra chính trực rồi nói với giọng Trung Hải: "Không sai đâu, không sai đâu. Con đường kia dù gần hơn nhưng rất hay bị tắc đường nên thà đi đường vòng còn hơn!"

Trung Hải là đô thị lớn của Trung Quốc nên điều tài xế nói không có gì khác thường, lúc này cũng trùng vào giờ tan tầm cao điểm.

Gấu Xám nhìn tài xế với ánh mắt hồ nghi, trong lòng vẫn cảm thấy người này không đáng tin lắm.

Tài xế phóng xe đi rất nhanh, cuối cùng cũng tới nơi. Anh ta dừng xe lại, sau đó nhìn "hành khách" của mình cười quỷ dị.

Gấu Xám ngay lập tức thấy điềm chẳng lành, ngay lập tức rút súng ra.


Nhưng vào lúc Gấu Xám rút súng ra thì một con dao găm sắc lạnh đã kề vào cổ hắn, khẽ ghì xuống. Cổ hắn nhói đau, máu tươi chảy ra.

Tần Hạo thuận tay cắt luôn thiết bị liên lạc của hắn ta.

Gấu Xám không dám động đậy, cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Rốt cuộc mày là ai?"

Tài xế bỏ chiếc kính râm xuống, để lộ gương mặt khiến Gấu Xám vô cùng kinh ngạc.

"Là mày!"

Gấu Xám trợn tròn mắt nhìn người trước mặt, chẳng phải là mục tiêu mà hắn vừa để mất sao? Tại sao trong nháy mắt đã biến thành một tài xế rồi?

Tần Hạo tháo bộ tóc giả trên đầu ra, cười đắc ý nhìn "con mồi" của mình, nói: "Chơi vui không?"

Gấu Xám lúc này đúng là muốn khóc nhưng không thành tiếng, đến câu cầu xin tha mạng cũng không thốt lên được.

"Đoàn lính đánh thuê Hắc Ưng phải không? Ai thuê chúng mày? Nói với tao, tao sẽ thả mày đi, thế nào? Tần Hạo thu súng lại, con dao trong tay anh lại kề sát vào cổ Gấu Xám hơn một chút.

Gấu Xám sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch, vội vã nói: "Tôi không thể, chúng tôi không được biết thân chủ của mình là ai!"

Tần Hạo cũng biết quy định của đoàn lính đánh thuê này, chắc chắn không thể bán đứng thân chủ của mình. Nếu không, đoàn lính đánh thuê này chắc chắn sẽ không thể tồn tại trong giới này được nữa, sẽ bị toàn bộ "đồng nghiệp" khai trừ.

Vả lại, hiện nay giao dịch giữa người thuê và đoàn lính đánh thuê này được bảo mật rất chặt chẽ, có một con đường giao dịch riêng. Người thuê thậm chí không cần lộ diện mà vẫn có thể giao nhiệm vụ treo thưởng.

"Thực ra tao chỉ nói vậy thôi, còn mày có trả lời hay không cũng chẳng sao. Thế này đi, chúng ta đổi cách khác, một câu hỏi khác. Đoàn trưởng của chúng mày ở đâu? Nói với tao, tao tha chết cho!"

Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đề phòng hậu họa về sau!


Thân chủ đã ghi tên Tần Hạo lên bảng treo thường thì cách duy nhất chính là để không kẻ nào dám nhận nhiệm vụ này nữa. Nếu không, sau này sẽ có vô vàn rắc rối tìm đến anh.

Những kẻ cần tiền chứ không cần mạng nhiều quá mà!

"Không thể nào!"

Gấu Xám cắn chặt răng, hậu quả của việc phản bội tổ chức còn thảm hơn là chết trong tay Tần Hạo, nên hắn thà chết còn hơn!

"Cũng được, tao trước giờ không phải người thích cưỡng ép người khác!"

Tần Hạo ngồi lên ghế lái phụ, ép Gấu Xám lái xe ra khỏi thành phố, đến một vùng ngoại ô vắng vẻ. Sau đó, Tần Hạo mở cửa xe, kề khẩu súng trong tay vào đầu Gấu Xám, ép hắn xuống xe.

Suốt dọc đường, Gấu Xám nhiều lần muốn tìm cơ hội phản kháng, trốn thoát nhưng hắn kinh hoàng phát hiện, mỗi lần hắn có ý định này thì Tần Hạo lại cười tươi như hoa quay sang nhìn hắn. Ánh mắt Tần Hạo dường như có thể nhìn thấu tất cả.

Sau đó Gấu Xám không dám làm gì nữa, suốt cả đoạn đường ngoan ngoãn lái xe.

Nhưng, điều đó không có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra.

Tần Hạo cầm khẩu súng nhắm chuẩn vào Gấu Xám, cười nói: "Mày không chịu khai thì tao cũng hết cách rồi. Biết câu cá không?"

Pằng!

Pằng!

Tiếng súng vang lên, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết. Gấu Xám bỗng chốc khuỵu xuống đất. Đầu gối hai bên bị trúng đạn, từ nay về sau chắc chắc sẽ tàn phế.

- -------------------