Ngay khi bả vai bị mũi tên cứa đứt, Vệ Ách đã đáp xuống cuối cầu dây.
Máu từ lông mi bay xuống lướt qua gò má trắng nõn, cậu phớt lờ cảm giác đau nhức từ đầu vai, nắm lấy sợi dây sắt màu đỏ rỉ sét đóng đinh trên vách tường thành rồi dẫm lên một góc tường thành.
Mười hai đao Ngân Điệp xoay quanh đầu ngón tay cậu một vòng, bắn về các phương hướng khác nhau.
Phập phập phập liên tiếp mấy tiếng trầm đục vang lên.
Mười hai đao Ngân Điệp c ắm vào cổ mười hai tên lính, còn có một tên lính bị đao Ngân Điệp xoay quanh bay nhanh dọc đường cắt ngay vào cổ.
Máu tươi chói mắt bắn tung tóe trên không.
Binh lính từ tháp làng đi xuống đều bị một chiêu này của Vệ Ách giết sạch, đuốc lăn ra khỏi tay bọn họ dọc theo tảng đá rơi xuống sông Hắc Giang dữ dội.
Mà mấy tên lính phía sau rống to vài tiếng, vung đuốc xông về phía trước, dường như những binh lính này đã được thổ ty huấn luyện đặc biệt, trên mặt mỗi người đều đeo đồ thú bằng đồng, dũng mạnh thiện chiến.
Lúc này, đao Ngân Điệp trước đó đã giết mười ba binh lính lại xoay vòng trở về.
Đạo cụ cấp ba đao Ngân Điệp, tự nó có kỹ năng đặc biệt là [hồ Điệp bay liệng].
Chỉ cần đạo cụ không cách người sở hữu quá xa, sau khi bay ra ngoài thì nó có thể xoay vòng trở lại, giống như bươm bướm đang bay lượn.
Khuyết điểm duy nhất là kỹ năng này đòi hỏi rất cao đối với kỹ thuật ném đao và khả năng kiểm soát đao của người sở hữu, nhưng yêu cầu khắc nghiệt này dường như không tồn tại trên người Vệ Ách.
Mười hai đao Ngân Điệp di chuyển theo ý muốn của cậu, khi chúng bay vòng trở lại thì vòng lại theo vòng cung khác nhau.
Những đao Ngân Điệp va chạm giữa không trung, mượn lực va chạm mà vang ra tiếng rõ ràng rồi bắn về các hướng khác nhau.
Mấy tên lính xuống làng đều có vết cắt thấy xương ngay cổ họng!
"Sơn Chủ sẽ...!giáng..."
Mặt nạ quái thú bằng đồng hơi khác so với những binh lính nơi khác, binh lính quỳ rạp xuống đất, cổ họng bị cắt đứt.
Lời còn chưa dứt, cơ thể của trưởng đội mười người đã ngã về phía trước, máu uốn lượn như rắn chảy ra từ dưới cơ thể.
Rất lâu trước khi binh lính úp mở nói chuyện, Vệ Ách đã mượn lực từ vách tường lướt lên phía trên.
Đao Ngân Điệp xoay về như mười hai bướm bạc, bay lên theo cậu trong ánh lửa vàng ấm áp chập chờn.
Cùng với ánh đao dài nhỏ như tuyết của Ngân Điệp là dáng người cao gầy, bóng dáng lay động trên bức tường cổ của tháp làng.
Thanh niên tóc bạc xông vào mang theo một loại quả quyết hiếm thấy, vừa lạnh lẽo lại điên rồ.
Dù có đột phá tháp làng xuyên qua cơn mưa tên hay không thì cậu luôn có khí chất điên cuồng lại bình tĩnh gọn gàng dứt khoát xông vào chốn địa ngục.
Cùng lúc hơn hai mươi lính bị cậu gi ết chết trong nháy mắt, binh lính trên tháp làng đồng thời hét lên, ném đuốc và mưa tên về phía cậu.
Trái tim khán giả trong phòng livestream đã thắt lại khi Vệ Ách không hề báo trước đã nhào ra ngoài.
Lúc này thấy mưa tên và ánh lửa rơi về thì khán giả lập tức căng thẳng đến mức không dám nhìn nữa.
Ánh lửa chiếu sáng gương mặt dính máu của thanh niên.
Vệ Ách hơi nghiêng đầu, thoáng chốc đã xuyên qua cơn mưa lửa và mưa tên, đáp xuống tường của ngôi làng.
Binh lính trên tường thành đang tràn về phía cậu.
Vệ Ách không để ý tới vết thương âm ỉ tê dại trên vai, mà thu hồi dây sắt rỉ sét đỏ lợi dụng khoảng không gian chật hẹp trên bức tường của ngôi làng, bước sang một bên rồi tiếp cận binh lính.
Khi dáng người gầy gò lướt qua đối phương, đao Ngân Điệp trong tay Vệ Ách đã đứt cổ họng binh lính.
Máu của binh lính còn chưa kịp phun ra, người sau đã bị cậu thuận thuế ôm lấy quanh bộ giáp mây trở thành tấm chắn đẩy về phía một kẻ địch khác đang tấn công từ bên trái —— "phập" một tiếng, âm thanh trầm đục của máu thịt bị một vũ khí sắc nhọn xuyên thủng, xác của binh lính bị đâm vào mũi giáo.
Dưới lớp áo giáp dày đặc của kẻ địch, mái tóc bạc của Vệ Ách gợn sóng nhoáng lên một cái nghiêng người lẩn vào khe hở của kẻ địch.
Cảm giác nhức nhối và tê dại từ vết thương do mũi tên trên vai ngày càng dữ dội, lan dần về phía cánh tay.
Đúng như dự đoán, trên mũi tên của binh lính thổ ty đều có tẩm độc.
Cậu không đối đầu trực tiếp với kẻ địch nữa.
Dây xích sắt đỏ rỉ sét đang buông xuống bên người Vệ Ách bỗng tung ngang ra trong hành làng đầu tường làng.
Mấy kẻ địch xông tới đầu tường làng không ngờ rằng dưới chân bọn họ đột nhiên xuất hiện dây xích, bọn họ hét lên lao phía trước sau đó bị vấp ngã đồng loạt ngã về phía trước.
Một đoàn người vướng vào nhau, lính canh ở phía sau tường làng trông thấy có điều gì đó không ổn bèn hét lên, mấy binh lính đã nhấc thùng dầu trẩu lên đổ dầu trẩu xuống rồi đốt cả tường làng với cầu dây trước khi Vệ Ách tới.
(*) Dầu trẩu là một loại dầu thực vật khô có đặc tính khô nhanh, trọng lượng nhẹ, độ bám dính cao, chịu nhiệt, axit, kiềm, chống ăn mòn, chống gỉ và không dẫn điện.
Và tỉnh Vân Nam (Điền) là khu vực sản xuất dầu trẩu quan trọng ở Trung Quốc.
Tuy thân thủ của Vệ Ách rất nhanh nhẹn nhưng khi đám người vấp phải sợi dây xích thì người bị vấp ngã vừa khéo lại cản đường cậu.
Mắt thấy dầu sắp đổ xuống, hai bóng người lóe lên trong ánh lửa —— có Vệ Ách giết kẻ địch bằng chiêu thức gọn gàng lưu loát như vậy, Hứa Anh Hứa Oánh đã bám vào sợi dây sắt chạy đến nơi.
Hai người bước đi nhanh như cặp yến, đạp lên tường thành nhảy lên mấy lần rồi tới hai nơi.
Lúc thùng dầu trẩu nghiêng, hai người một trái một phải như làn khói nhẹ lao tới, đoản đao của thích khách lập tức vạch ngang một cái.
Tên lính kéo thùng dầu lập tức bị cắt cổ.
Thùng dầu mất người đỡ sắp rơi xuống đã bị Hứa Anh Hứa Oánh tay chân lanh lẹ đá văng nó trở lại hành lang phía trên bức tường tháp làng.
Dầu chảy dọc theo đầu tường chật hẹp, ngay khi bén lửa liền bùng lên một ngọn lửa ngùn ngụt.
Hứa Anh vừa ném xác binh lính vào trong ánh lửa đầu tường, vừa cười lạnh:
"—— muốn đốt thì đốt tháp làng của bọn mày trước."
Ngọn lửa do Hứa Anh đốt rất hiệu quả.
Ngọn lửa vừa cháy lên, binh lính ép sát đã lập tức lui về phía sau.
Vệ Ách xử lý tình huống bên kia cũng dễ dàng hơn.
"Đồ đần này, anh không đợi bọn tôi lên rồi đốt không được hả?" Chỉ là bọn Cao Hạc Trần Trình cũng đã đến, Trần Trình chống tiết côn vừa nhảy lên vách tường tháp làng đã bị lửa cháy bén tóc, nhất thời mắng không dứt miệng.
Hứa Anh trợn trắng mắt, không để ý tới cậu ta.
Khác với những ngôi làng khác, tháp làng đứng sừng sững ở cuối sông Hắc Giang, tường thành hướng về phía sông được xây bằng đá.
Tuy dầu trẩu đang cháy nhưng bị xác sống ngổn ngang các phương hướng khác nhau chặn lại trong lối đi hẹp, thực ra cũng không cháy hết chỉ giới hạn ở đầu cầu.
Ngọn lửa lập tức ngăn cản binh lính, yểm trợ cho thành viên chạy tới tiếp theo.
Vài lần lên xuống, những người khác đều băng qua cầu dây leo lên tháp làng.
Dù dơi máu có quỷ dị thì còn chưa hoàn toàn thoát khỏi tập tính của dơi vẫn sợ lửa như bình thường.
Chúng đuổi theo đến đây thì đều bị ép lùi lại vì ngọn lửa hừng hực ở đầu tường tháp làng.
Bóng đen bay lượn trên không trung, âm thanh vẫy cánh hòa vào nhau khiến người ta sởn gai ốc.
Vệ Ách nghe thấy tiếng người đến bèn lùi lại một chút, đáp xuống một đoạn tường thành đã được dọn sạch, tạm thời chưa bị lửa thiêu rụi.
Cậu đặt thi thể của con trai hắc bà xuống rồi tựa lưng vào tường thành, ngực hơi phập phồng th ở dốc nghỉ ngơi, gương mặt của cậu đặc biệt tái nhợt dưới ánh lửa.
Một chút máu dính trên lông mi, thoạt nhìn có cảm giác yếu ớt có thể vỡ nát theo gió bất cứ lúc nào.
Khó có thể tưởng tượng chính là loại người này vừa giết người không ghê tay suốt cả một đường từ đầu câu dây Hắc Giang đến tháp lang cuối cầu.
Việc gắng gượng vượt sông và giết người trong trạng thái yếu ớt do [quỷ thần nhập xác] cũng là một gánh nặng rất lớn đối với Vệ Ách, chỉ là cậu đã quen áp chế trạng thái tiêu cực của mình đến mức hết đà.
Hai sợi dây sắt rỉ đỏ dài nhỏ rủ xuống tay áo, Vệ Ách nghe loáng thoáng được tiếng chế giễu của Chủ Thần trong ý thức.
Tiếng gió càng ngày càng gần, từ tiếng gió phán đoán là một người đang cõng một người khác —— người duy nhất trong đội cõng người là Giải Nguyên Chân.
Vệ Ách không để ý tới Chủ Thần, quay đầu lại "nhìn" hắc bà đang được Giải Nguyên Chân cõng, giọng điệu bình thản: "Con trai bà."
—— cái xác không còn ruột được Vệ Ách đưa ra khỏi cầu dây đang mặc một bộ đồ batik nát bươm, trên vai có vài chiếc cánh chim xương không trọn vẹn, trên cổ có một sợi dây bện màu rách nát.
Treo dưới sợi dây là một túi phù hộ rõ ràng là do trưởng bối tự tay làm ra.
Vệ Ách mang theo thi thể bên mình, nhưng lại không dùng nó làm lá chắn.
Lúc này, ngoài "bụng bị móc ruột" thì cái xác có thể nói là hoàn hảo.
Thi thể được đặt ở đầu tháp làng, nghiêng sang một bên, gương mặt đã khô quắt đến khó có thể nhận ra, nhưng hắc bà vừa thấy cái xác dữ tợn kh ủng bố này, môi bà lập tức run run.
Bà ngã khỏi lưng Giải Nguyên Chân bò đến bên cạnh cái xác, ôm lấy thi thể lạnh lẽo, đôi môi khô quắt không ngừng mấp máy, từng giọt nước mắt chảy dài từ đôi mắt trũng sâu: "A Đồ, A Đồ...!mẹ tới dẫn con về nhà.
A Đồ ngoan của mẹ."
Hắc bà vuốt v e mái tóc khô như cỏ của xác chết, đứt ruột đứt gan.
[Chúc mừng người chơi hoàn thành nhánh ẩn của hắc bà!]
[Hiện tại, nhân vật "hắc bà" đã hoàn toàn chuyển hóa thành phe thân thiện, mức độ biết ơn: Giúp đỡ bằng cả tính mạng —— đứa con trai bị treo trên sông Hắc Giang là nút thắt trong lòng mà cả đời hắc bà không thể vượt qua.
Bà hận đôi chân liệt không thể leo núi, vượt sông, mang theo con trai bà về nhà.]
Nhắc nhở của hệ thống lóe lên, dưới màn đêm đầu cầu tháp làng, ánh lửa xua tan bầy dơi máu đang không ngừng tới gần.
Bọn Trần Trình Cao Hạc đang cắt đứt thế lửa, quét sạch tàn binh đầu tường tháp làng, hơn nữa hạ cây dây xuống.
Vệ Ách nhìn sang Giải Nguyên Chân.
"Anh có giải độc đan không?" Vệ Ách bình tĩnh hỏi.
Trên bảng điều khiển của thình lình hiện lên một dòng trạng thái tiêu cực: [Độc của làng Điền Miêu].
Những trạng thái tiêu cực chồng chất lên nhau, nếu không giải quyết những trạng thái tiêu cực nhỏ trước thì quãng đường còn lại khỏi phải đi nữa.
Phòng livestream và Giải Nguyên Chân bị giọng điều bình thản như chỉ đang hỏi một câu bình thường "có nước không" làm cho nghệch ra: [Là sao cơ? Mũi tên có tẩm độc hả? Nãy giờ Vệ Thần mang độc băng qua cầu giết người?]
[Không phải, sao cậu ấy lại bình tĩnh như vậy như chẳng có việc gì hết.]
Tay chân Giải Nguyên Chân luống cuống lấy giải độc đan ra đưa cho cậu.
Vệ Ách vươn tay nhận lấy, một cơn ớn lạnh đột nhiên truyền đến xương cổ tay.
Xương cổ tay dưới ống tay áo batik của Vệ Ách khẽ run lên, cảm giác âm lãnh như tia chớp thấm vào vết thương —— hệt như có tồn tại vô hình đáng sợ nào đó, nắm lấy cổ tay của cậu, mạnh mẽ chữa lành vết thương.
Hơi thở của quỷ thần quanh quẩn xung quanh.
Vệ Ách: "..."
Vệ Ách cụp mi xuống, che đi vẻ không kiên nhẫn dưới đáy mắt.
Giải Nguyên Chân hơi ngạc nhiên khi đan dược đưa ra lại không được nhận lấy.
"Không cần." Vệ Ách hạ tay xuống, áp lưng vào bức tường của tháp làng để loại bỏ cảm giác kỳ lạ khi bị sức mạnh quỷ thần ăn mòn: "Cảm ơn."
Tượng thần của quỷ vật trong máu thịt dường như càng lạnh lẽo hơn.
** ** **
Ngọn lửa thiêu rụi bức tường làng vào ban đêm, tuy đội nòng cốt không phải là một người lính thích nghi với chiến trường Điền Nam cổ xưa, nhưng đối mặt với bầy voi và mưa tên cũng sẽ trầy trật nghiêm trọng, nhưng vừa leo đầu tường làng, đầu tường chật hẹp hạn chế hành động dàn trận của binh lính Điền Nam, mưa tên cũng vô dụng ở khoảng cách này, lợi thế chiến đấu đơn mục tiêu của đội nòng cốt ngay lập tức được phát huy.
Diệt binh lính, chiếm tháp canh.
Chẳng mấy chốc, cả tháp làng rơi vào tay đội nòng cốt.
Cao Hạc và Trần Trình phối hợp, thả tấm ván gỗ treo trên tường thành tháp làng xuống —— Ban đầu, đội nòng cốt lo lắng đoàn ngựa thồ họ Thốn sau đó mang theo lừa la khó có thể qua sông.
Đến khi họ nhìn lại mới phát hiện ra những tấm ván gỗ của cầu dây Hắc Giang hàng đêm đều bị cất đi.
Để tiện cho việc này, lính tháp làng Hắc Giang đã dùng dây thừng bện tấm ván gỗ trải trên mặt cầu thành một chuỗi dài cố định.
Chỉ cần kéo dây thừng thì các tấm ván cầu có thể cuộn lại rồi treo ở đầu tường làng.
Đợi đến sáng lại thả xuống.
Cầu dây một bên cao, một bên thấp, những tấm ván gỗ cuộn lên vừa được tháo ra sẽ ngay lập tức lăn xuống theo lối cầu.
Các trai tráng đoàn ngựa Thồ đối diện mơ hồ thấy sự việc ở đây đã quyết định xua lừa la tự lên cầu qua sông.
Mà đầu cầu bên này, sau khi hắc bà đã tìm thấy con trai mình thì càng tận tâm tận lực giúp đỡ người chơi.
Bà dùng cổ độc tanh để thu hút dơi máu và bướm ma trên sông Hắc Sông, yểm hộ cho đoàn ngựa thồ và lừa la băng qua vào ban đêm.
Đợi đến khi đoàn ngựa thồ họ Thốn tới gần cuối cầu dây nơi dơi máu và bướm ma bay lượn, thì Giải Nguyên Chân lại thêm mấy đạo lôi quyết cho nổ tung, hoàn thành yểm hộ và tiếp ứng cuối cùng.
Nhân mã hí vang, đội ngũ đoàn ngựa thồ nhanh chóng leo lên tháp làng Hắc Giang.
Tiếng tù rền vang trong đêm ngay từ giây phút người chơi đầu tiên vượt sông.
Tháp làng ở bên sông Hắc Giang liên tục mờ nhạt, phân bố dọc theo ngọn núi, tổng cộng có khoảng mười ba tòa.
Sau khi họ chiếm được đầu cầu bên tháp làng thì toàn bộ doanh trại trong làng bừng tỉnh từ sự im lặng.
Ánh đuốc lóe lên trong màn đêm.
Vô số bóng dáng mơ hồ lay động trong doanh trại.
Điều rất kỳ lạ là binh lính ở doanh trại tháp làng lại không vội tấn công mà cứ tập trung lại như muốn nhốt người chơi trong trong tòa tháp cầu dây này.
Hứa Anh, Hứa Oánh mắng chửi, theo bản năng nhìn sang Giải Nguyên Chân: "Đội phó, làm sao bây giờ?"
"Lao ra." "Giải Nguyên Chân cau mày, liếc nhìn trai tráng đoàn ngựa thồ đang băng qua cầu dây.
Đối mặt với binh lính, chỉ cần phong tỏa chưa hoàn toàn hình thành, người chơi có đạo cụ và cường hóa có thể tránh được chiến trường trực diện mà xông ra, khả năng này vẫn rất cao, nhưng đội ngũ đoàn ngựa thồ muốn xông ra cũng không đơn giản như vậy.
Bọn họ quá đông, khó tránh khỏi phải đối đầu trực diện với binh lính.
Một khi người chơi vượt qua cổng làng thì sẽ không có khả năng quay đầu lại hỗ trợ đoàn ngựa thồ.
Cảm nhận được ánh mắt của Giải Nguyên Chân.
Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch ra hiệu bảo họ hành động.
Giải Nguyên Chân nén lại cảm giác áy náy trong lòng, nhìn sang đồng đội của mình.
Lúc này, Hứa Anh đang kiểm tra hoàn cảnh xung quanh tường làng đột nhiên quát to một tiếng, đoản đao thích khách trong tay bay ra ngoài.
Đoản đao đâm vào khoảng không rồi bị Hứa Anh lấy về, phòng livestream không thấy binh lính nào lọt lưới, nhưng Hứa Anh lại cầm đao cảnh giác nhìn xung quanh.
Những người khác nghe thấy âm thanh của Hứa Anh lập tức chạy tới.
"Chuyện gì xảy ra?" Đường Tần giành hỏi trước.
Hứa Anh nhìn xung quanh, thần kinh căng thẳng: "Tôi cảm thấy...!có, có cái gì đó!"
Trong lúc nói chuyện, anh lại xoay người, vung đao ra sau lưng.
Cũng vào lúc này, con ngươi của mọi người chạy tới đồng loạt co rụt lại, mà khán giả trong phòng livestream cũng cảm thấy một luồng khí lạnh xông tới tận óc —— chỉ thấy, không biết từ lúc nào có một người cắt giấy đen dán sau lưng Hứa Anh, mà người giấy này đang mỉm cười âm hiểm với họ.
** ** **
Các thành viên của đội nòng cốt đều không xa lạ gì với việc cắt giấy, dù sao trong đội cũng có Đường Tần nhận được "truyền thừa cắt giấy của Liễu Phái".
Bình thường, Đường Tần cũng dùng năng lực của cô rất nhiều, nhưng người giấy đen xuất hiện trước mặt mọi người lúc này thực sự quá tà.
Người giấy cắt rất thô sơ, nhưng miệng, mũi và mắt đều hơi xếch, dù có cười hay không cũng lộ ra vẻ lạnh lẽo âm u.
Nó dán vào lưng Hứa Anh, sau khi bị người phát hiện cũng không kinh hoảng, trái lại tiếp tục cười âm hiểm với người chơi.
Bọn Trần Trình đều cảm thấy ớn lạnh từ da đầu và phần gáy, Hứa Anh phát hiện không đúng, muốn xoay người lại lần nữa bị Giải Nguyên Chân quát ngưng.
Ngón tay Giải Nguyên Chân vạch lên Thất Tinh Kiếm, một tia sáng vàng bay ra, rơi xuống lưng Hứa Anh.
"Xoẹt" một tiếng, người giấy cắt bằng giấy đen vặn vẹo bốc cháy.
Song ngay khi người giấy đang bốc cháy, miệng mũi của người giấy đột nhiên cử động, một giọng nói âm trầm phát ra từ người giấy:
"Anh em đoàn họ Thốn và vật tế đã đầy đủ, tôi đợi các vị lâu rồi."
Vừa nghe thấy sau lưng mình có âm thanh quỷ khí dày đặc như vậy, Hứa Anh hét lên một tiếng, gáy đột nhiên tê dại.
Mà Thốn Đạo Hưng Thốn Dịch, ngay cả sắc mặt Vệ Ách cũng đồng loạt thay đổi.
Giọng nói này rõ ràng là của sư công áo vàng, chân có hơi què cổ quái đó.
Người giấy còn chưa cháy hết, Vệ Ách đã bước tới vung đao Ngân Điệp về phía người giấy nhưng đao vừa rơi xuống người giấy đó đột nhiên chia năm xẻ bảy, tản thành một làn khói đen.
Những người khác chưa từng thấy sư công áo vàng chỉ cảm thấy giọng nói từ trong miệng tờ giấy này quỷ khí dày đặc, trong lòng đều có dự cảm không tốt.
Giải Nguyên Chân nhìn sang Đường Tần hỏi cô có thể nhìn ra lai lịch của người giấy đen này không.
Đường Tần lắc đầu nói: "Không biết, những người giấy này không phải là đồ của phái cắt giấy, tôi nhìn không ra mẫu cắt giấy của chúng."
"—— là đồ chơi của sư công áo vàng." Thốn Đạo Hưng, Thốn Dịch vừa thấy người giấy này, sắc mặt lập tức khó coi vô cùng.
Khi đoàn họ Thốn của họ bị sư công áo vàng tìm tới cửa đã từng thấy chồng giấy hình người màu đen dắt bên hông đối phương, không ngờ rằng thứ này sẽ xuất hiện khi họ sắp chạy ra Hắc Giang.
Tay Giải Nguyên Chân vừa lật, la bàn xuất hiện trong lòng bàn tay, anh định lấy la bàn bói ra vị trí của đối phương, nhưng kim la bàn vừa chuyển động thì mãi không dừng lại.
Điều này có nghĩa là đối phương lúc này không ở Điền Nam!
Sư công áo vàng đó chỉ để lại hậu chiêu kỳ lạ khó hiểu như vậy ở chỗ này, hơn nữa hình như là nhắm đến đoàn ngựa thồ họ Thốn.
Một dự cảm chẳng lành đè nặng lòng mọi người, Giải Nguyên Chân quyết định thật nhanh, hét lớn một tiếng: "Đi!"
Mặc kệ đối phương có thủ đoạn gì, lúc này việc trốn thoát khỏi Thập Ngũ Mãnh cũng đã gần trong gang tấc, đi trước rồi lại tính sau chỉ cần xông ra ranh giới của Thập Ngũ Mãnh thì nhánh chính sẽ hoàn thành! Coi như có thể vượt ải phó bản bốn sao.
Giải Nguyên Chân vừa dứt lời, mọi người không ngừng lao xuống từ trên tường của tháp làng, đón ánh lửa đối diện tấn công ra ngoài.
Trong đoàn người, chỉ có Vệ Ách bị mù tạm thời, luôn lắng nghe mọi chuyện diễn ra xung quanh.
Cảm giác lạnh lẽo như có như không bao trùm cả tháp làng bên bờ sông Hắc Giang.
Con đường sống gần trong gang tấc nhưng còn có thứ gì đó đang chờ đợi người chơi.
Chỉ có điều, dù là Vệ Ách cũng tạm thời khó có thể phán đoán được, rốt cuộc là thứ gì đang chờ họ.
Nếu Vệ Ách có thể nhìn thấy thì sẽ phát hiện cả toàn bộ doanh trại, tràn ngập ánh sáng mờ nhạt và sặc sỡ ô nhiễm.
Những ánh sáng đó giống như dầu mỡ, tràn ngập toàn bộ doanh trại, càng lúc càng dày đặc khi người chơi tới gần, nhưng người có thể nhìn thấy thứ ánh sáng đó chỉ có Vệ Ách lại tạm thời bị mù.
Tiến trình tiến công thuận lợi đến không ngờ, thuận lợi đến mức khiến người ta lo lắng.
Tuy những binh lính ở mấy doanh trại khác chỉ thấy đang cầm đuốc thấp thoáng, nhưng giống như đã chết đứng.
Rõ ràng có "vật tế" và đoàn ngựa thồ ở trước mặt đang xông ra cổng làng lại chỉ giơ đuốc, đứng trên tháp làng không nhúc nhích.
Không mở cung kéo dây cũng không xuống làng đuổi bắt.
Mới đầu, khán giả trong phòng livestream còn rất phấn khích vì màn đột phá suôn sẻ, nhưng ngay sau đó cảm giác bất an mạnh mẽ ập đến.
Thuận lợi, quá thuận lợi rồi.
Cho đến tận bây giờ phó bản bốn sao luôn áp lực đủ điều, gần đến cuối cùng tại sao có thể để người chơi xông qua đơn giản như vậy? Tục ngữ có câu, sự tình khác thường ắt có vấn đề.
Chắc chắn là có vấn đề gì đó đằng sau "việc thả rông xông ra khỏi cổng làng" kỳ lạ như vậy.
[Không biết vì sao, tôi cứ thấy lo, tại sao không có một binh lính nào bắn tên ngăn cản? Tuy cản chắc chắn không tốt, nhưng không có một binh lính ngăn cản thì cũng quái quá rồi.]
[Phó bản có lương tâm?]
[Không...!không thể nào.]
Khi đội viên và trai tráng đoàn ngựa thồ họ THốn ngày càng tới gần lối ra doanh trại, nỗi lo lắng và sợ hãi ngày càng tăng trong phòng livestream.
Mà các đội viên xuyên qua từng tòa tháp lửa cũng có vẻ mặt căng thẳng, môi mím chặt.
Giải Nguyên Chân, Cao Hạc, Hứa Anh, Hứa Oánh đều nắm chặt vũ khí.
Lối ra doanh trại Hắc Giang là một con đường cổ uốn lượn giữa hai ngọn núi.
Dựa theo cách nói của đoàn ngựa thồ họ Thốn chỉ cần đi qua con đường cổ là có thể ra khỏi lãnh thổ Thập Ngũ Mãnh.
Khoảng cách đã đến gần, dù cổ quái hơn nữa, cũng phải đánh cược một lần.
Ngay khi các đội viên và đoàn ngựa thồ họ Thốn xông ra khỏi doanh trại, tiếng trống thùng thùng bỗng nhiên nổ vang sau lưng doanh trại.
Ánh lửa chói mắt ở sau lưng xông thẳng lên bầu trời đêm, đốt đứt đường lui của những người sống.
Những binh lính đứng trong tháp làng cầm đuốc dường như đã bị rút hết sinh lực trong giây lát teo lại thành những bộ xương khô héo.
Ầm ầm ầm —— đá và cây cối rơi từ trên cao xuống, lời nhắc của hệ thống đột nhiên nổ vang trong tai mọi người: [Chấn động thứ ba của Sơn Vương Điền Nam].
Trước khi đá rơi xuống, Vệ Ách vẫn luôn lắng nghe tất cả những tiếng động bỗng giơ tay lên, những sợi xích đỏ rỉ ào ào lóe ra từ trong tay áo cậu, chặn đường đi của mọi người như hai con rắn đỏ.
Mọi người chỉ còn chốc lát nữa là bước vào con đường đá trên núi —— đất rung núi chuyển, đường thoát khỏi Thập Ngũ Mãnh đã khép lại trước mắt mọi người, bướm ma bay lượn ngang qua người sống như thủy triều, chúng bay lên cao phát ra tiếng vỗ cánh chế nhạo trước khi tận thế giáng xuống.
Cả hai con đường phía trước và phía sau đều bị cắt đứt.
Vật tế đầy đủ hết, đầy đủ không chỉ có người chơi và đoàn họ Thốn muôn ngàn gian khổ chạy tới —— mà toàn bộ binh lính trong tháp làng cũng là một vật tế đông đúc.
Người chơi và đoàn họ Thốn một đường chạy tới nơi này, trốn từ địa điểm hiến tế con người ở trấn Cốt Thiêu rồi lại đến một địa điểm hiến tế con người khác.
Sơn Vương nhất định sẽ thức tỉnh, mà đây là một chuyến chạy trốn vô vọng.
Trong phòng livestream ngoài đời thực, hệ thống Quỷ Thoại chậm rãi hiển thị một dòng nhắc nhở:
[Phó bản bốn sao, Sơn Vương Điền Nam, tiến độ 95%]..