Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên

Chương 70: 70: Sơn Vương Điền Nam





"Yêu cầu 2" vừa ra, mọi người trong Cốt Bà Lâu đều im lặng —— tính nhắm vào hơi bị mạnh luôn.

Thốn Dịch nhìn Vệ Ách chậm rãi quay đầu, lại nhìn A Lang Điền Miêu bèn thăm dò:
"Nhất định phải là cậu Vệ à?"
A Lang Điền Miêu cao gầy không có biểu cảm gì chỉ đống bình ở chân cầu thang rồi chỉ vào Vệ Ách đang cầm đao Hộ Tát, lắc đầu không cho thương lượng.
Ngay khi A Lang Điền Miêu vừa ra hiệu, bình luận lập tức cười như điên:
[Nhằm vào rõ ràng thế mà, chỉ sợ Vệ Thần lại nhìn bậy đụng loạn 2333.]
[Tôi mặc kệ, phản ứng đầu tiên khi côn trùng rơi xuống là nhặt lên thì có gì sai! Vệ Thần làm gì cũng đúng!]
[Có sao nói vậy, quàng thượng nhà tôi lần trước thấy sâu, tôi còn chưa nhìn rõ móng vuốt nó đã "vèo" một cái chộp lấy rồi.]
[Hhh Vệ Thần xách đao đứng bên bình gốm, nhìn tựa như muốn đánh đổ thử một cái, đến tôi còn thấy lo nữa là.]
[Để cậu ấy đụng đổ! Để cậu ấy đụng đổ! Meo meo đụng đổ có ý xấu gì đâu.]
[Ha ha ha, Vệ Thần: Tiếng mẹ đẻ của tôi là im lặng.]
A Lang Điền Miêu tiến lên hai bước, cầm lên một chiếc bình khá gần đặt vào trong.

Sau khi đứng dậy, thanh niên cao gầy đứng ở đầu cầu thang, nhìn Vệ Ách.
Vệ Ách: "..."
Cậu muốn xem thử bên trong có gì, cũng không phải muốn đập đồ đốt nhà.
Một bên là A Lang Điền Miêu, một bên là đại ca Vệ vô cảm.
Những người khác kiên trì chờ phản ứng của Vệ Ách.

Giải Nguyên Chân ở phía sau, nhỏ giọng nhắc nhở "Vệ Ách." Nói bóng gió là đừng vừa lên đã gây khó dễ cho nhiệm vụ chính.

Vệ Ách nhét đao vào trong tay áo, sắc mặt lạnh lùng đi lên.

A Lang Điền Miêu liếc nhìn Giải Nguyên Chân, xoay người dẫn Vệ Ách và mọi người lên lầu.

Cầu thang trong trại lâu có chút chật hẹp còn tối om.
Khi Vệ Ách lên lầu, bước chân có hơi chậm một chút.
Trong bóng tối, một chút ánh sáng đưa tới trước mặt.
Tuy A Lang Điền Miêu đó đề phòng với Vệ Ách, nhưng đi mấy bước thấy cậu lên tầng không nhanh, hình như cho rằng là vì quá tối nên không thấy rõ.

Hắn lấy ra một cột sậy dày châm lửa làm ánh sáng đưa cho cậu.

Hàng lông mi bạc của Vệ Ách nhướng lên, A Lang Điền Miêu nửa nghiêng người, một chân bước lên cầu thang, một tay cầm cây đèn.
Ánh lửa chiếu ra mấy bậc thang mờ tối màu vàng mông lung, tay của A Lang Điền Nam lơ lửng giữa không trung, đôi lông mày dài như sông núi hoang dã cau lại có chút không vui.
Vẹ Ách nhận lấy đuốc sậy, thuận tay đưa cho Trần Trình ở phía sau.
Cầu thang chật hẹp, hơn nữa còn cao và dốc, người đi lên không thể thấy chuyện gì đang diễn ra phía trên.

Trần Trình hoảng hốt mò mẫm đi trong bóng tối, sợ có con sâu khác rớt xuống đầu, thấy Vệ Ách đưa đuốc sáng tới, còn tưởng rằng đội trưởng của mình cuối cùng cũng bố thí một chút bèn vội nhận lấy, luôn miệng cảm ơn.
A Lang Điền Miêu: "..."
Đôi mày mang theo vài phần hoang dã cau lại, không nói một lời, quay đầu bước nhanh lên trên.
Bóng tối thực sự không có ảnh hưởng gì đến Vệ Ách, chỉ là một đường mang thương tích lại treo leo bên sườn núi, hiện tại tới Cốt Bà Lâu tạm thời không còn sóng gió nên đi chậm lại và thả lỏng một chút.

Cậu nhận đuốc sáng lại chuyển sang cho người khác, đơn thuần là nhàn rỗi không có việc gì, không thích bị A Lang Điền Miêu nhìn chằm chằm thôi.
Nói là bước nhanh hơn, thật ra cũng không đi được mấy bước đã lên lầu hai.
Cốt Bà Lâu tổng cộng có năm tầng.
Sở dĩ "Trấn Cốt Thiêu" có thể được gọi là "trấn", là vì nó là nơi dừng chân trọng điểm của đường cổ, thương gia của đoàn ngựa thồ từ phía bắc và khách hàng trà Phổ Nhị từ Điền Nam - Tây Tạng đều phải đi qua nơi này.

Người đến người đi nhiều và đều nghỉ chân ở đây, người trong trại bình thường ngoài hái thuốc ra còn chuyên mở quán trọ để kinh doanh chiêu đãi tiếp khách.
Trước khi con trai A Lang của bà còn chưa xảy ra chuyện, thì cũng giống như người trong trại làm nghề chiêu đãi khách.


Trước đây đoàn ngựa Thồ đã đến trấn Cốt Thiêu, một số anh em đoàn ngựa thồ cũng dừng chân ở đây.
Sau khi con trai bị moi ruột treo xác, hắc bà không còn tiếp đãi khách khứa nữa, nhưng phòng ở tầng hai và tầng ba vẫn còn đó, chỉ là Cốt Bà Lâu không lớn lắm, số lượng phòng có hạn.

A Lang Điền Miêu lấy Vệ Ách làm đối tượng chủ yếu đề phòng nên thành người dẫn cậu đi thẳng đến căn phòng gần nhất trên tầng ba.
Vệ Ách đi theo sau lưng A Lang Điền Miêu, chờ hắn mở cửa nhìn vào bên trong.
Trong phòng, trên bức tường đối diện treo một chiếc áo tơi dệt bằng cỏ, một thanh đao Miêu, chăn đệm làm từ một đống cỏ chồng lên nhau, trên đó có vài bộ thường phục xanh đen của trại Miêu.
Rõ ràng đây là nơi A Lang Điền Miêu ở.
Vệ Ách đứng ở cửa không nhúc nhích, đôi mắt đen láy của A Lang Điền Miêu nhìn sang cậu, ánh mắt cậu rời khỏi dao găm treo trên tường.
Cậu nói bằng chất giọng đều đều: "Ngứa tay, thấy thứ không gọn gàng là muốn rạch hai đao."
A Lang Điền Miêu: "..."
Phòng livestream: "..."
Vệ Thần, cậu khó chịu vì bị nhằm vào nên bắt đầu gây sự rồi đúng không?
Bên kia Vệ Ách và A Lang Điền Miêu chặn ở cửa một người một bên làm thần giữ cửa, bên này những người còn lại đứng ở cầu thang tầng hai tầng ba hai mặt nhìn nhau —— A Lang câm mười bảy mười tám tuổi đó mặc kệ những người khác được sắp cho căn phòng thế nào, chỉ dẫn đi đội trưởng Vệ "phần tử nguy hiểm số một" này, để mặc những người khác tự sinh tự diệt đi theo Thốn Dịch ở đầu cầu thang.
"Ơ, ơ, ơ...!tối nay chúng ta phải ngủ ở đây hả?" Trần Trình sinh ra là con nhà giàu chỉ vào căn phòng với vẻ mặt suy sụp.
Không lạ gì khi Trần Trình suy sụp.
Hoàn cảnh trại nghèo có hạn, sương phòng trong Cốt Bà Lâu đều bố trí theo phương pháp cũ, ở giữa có hai ba chiếc chậu đá, dùng để nhóm lửa chiếu sáng.

Một đống cỏ khô trải dọc theo chân tường, coi như là chiếu cho người ngủ.

Vấn đề là...!từ khi con trai của hắc bà chết thảm thì chẳng còn tâm tư nào dọn dẹp lại sương phòng trong tòa nhà nữa.
(*) Sương phòng là phòng hai bên đông tây.
Đống cỏ khô trải trên mặt đất nửa mốc nửa mục, nói không chừng lật lại có khi còn thấy vài con côn trùng thối rữa.
Thốn Dịch là trai tráng đoàn ngựa thồ vào nam ra bắc đã từng ngủ trong đống bùn nhão, trái lại không cảm thấy hề hấn gì, còn "Yo" một tiếng mà nói: "Tạm được đó, còn có đệm, tôi còn tưởng đều nát bấy hết rồi chứ."
Những người khác: "..."
Ha ha.

Trần Trình sợ côn trùng, da đầu tê dại đến mức sắp nứt ra tới nơi, vẻ mặt viết "phó bản rách nát này tại sao lại không cho tôi đổi nệm cao su ra hả".

Giải Nguyên Chân thở dài bèn nói: "Dọn đống cỏ khô rồi nằm thẳng trên sàn đi." Vẻ mặt Trần Trình nhìn anh kiểu "cmn anh nói xàm gì thế".
—— con sâu này bò ra từ đống rơm rạ, không rửa sàn nhà bảy tám lần mà có thể ngủ được?
Trần Trình còn chưa kịp xù lông, Đường Tần đã không kiên nhẫn túm lấy cổ áo của cậu ta đứng trước đống rơm rạ mà mắng: "Bớt nói nhảm, dọn nhanh dẹp rồi ra khỏi phòng đi."
Nói là cùng nhau dọn dẹp, Đường Tần đã ra tay cuộn cỏ khô mục nát trên mặt đất.

Cô chẳng hề nhờ tên Trần Trình này dọn những thứ này đi mà bắt đầu nhanh gọn lẹ bắt đầu làm việc, Trần Trình tự xưng là hảo hán cũng chỉ có thể uất ức đi theo phía sau, quét dọn một chút.
Hai người bắt đầu cuộn cỏ mục trên mặt đất, sàn nhà tối tăm của trại lâu lộ ra.
Giải Nguyên Chân đang định thảo luận với người khác về việc sắp xếp canh gác, chợt thấy một luồng khí đen dày đặc tràn ra từ sàn trại lâu, nhưng khi nhìn kỹ lại không thấy gì nữa.
Giải Nguyên Chân ngồi xổm xuống, nửa duỗi tay lau mặt đất của trại lâu, tay anh lạnh buốt nhìn đống rơm rạ bị Đường Tần dọn đi, hầu hết đều đã mục nát, nhưng không có sâu bọ nào chui ra —— không biết là do bị "cổ trùng" dưới lầu trấn áp nên không có sâu khác, hay là do nguyên nhân nào khác?
Giải Nguyên Chân chắp hai tay lại, mãi đến khi Cao Hạc gọi anh một tiếng mới hoàn hồn.
Trần Trình muốn bùng nổ đã bị Đường Tần trấn áp, những người khác nhún vai đều bắt đầu dọn dẹp sương phòng.

Hai tầng tổng cộng có bốn phòng, mỗi phòng không quá lớn, nhưng có hơn chục người chơi không thể chen chúc cùng một chỗ.
Cao Hạc quay đầu nhìn về phía Tống Nguyệt Mi: "Em muốn ngủ ở phòng nào?"
Tống Nguyệt Mi đang xem kỹ cửa sổ Cốt Bà Lâu, cũng không quay đầu lại: "Tôi ở cùng Đường Tần."
Hai em anh Hứa Anh Hứa Oánh không khỏi bật cười.

Cao Hạc làm vẻ mặt điềm nhiên như không có như không có việc gì, quay sang thảo luận với bọn Khanh Nhạc.

Cao Hạc có ý với Tống Nguyệt Mi, người trong đội đã sớm biết từ lâu, thế nhưng Tống Nguyệt Mi lại không thích tính tình lạnh lùng và cứng cỏi một chút nào, sau khi Đường Tần vào đội, gần như cả ngày đều vun đắp tình bạn thân thiết với Đường Tần.
Đồng đội nháy mắt ra hiệu, cười nhạo không chút che giấu.
Cao Hạc gượng gạo giữ vững hình tượng của mình, cùng Hứa Anh Hứa Oánh và Thốn Dịch đi vào phòng bên phải tầng ba.
Hắn chọn căn phòng này vì nó gần cầu thang, thuận tiện cho mấy tên có thực lực như họ canh gác vào ban đêm.

Nếu có thứ gì đó đi lên từ cầu thang thì đã có biện pháp đối phó trước những người khác.
Vừa vào sương phòng, ngoại trừ đống cỏ mục nát khắp nơi như trước và hai chậu đá ra, còn có một thứ khiến cho hai anh em Hứa Anh Hứa Oánh chú ý —— đó là đoản đao treo trên tường.


Hứa Anh là thích khách, giỏi sử dụng dao ngắn, khi thấy dao găm thì theo bản năng vươn tay muốn lấy xuống nhìn xem.
"Đừng có đụng lung tung." Cao Hạc quát.
Hắn giẫm lên đống cỏ mục, dùng đuốc cẩn thận quan sát thì thấy đó là một dao găm có răng thú, chuôi đao khắc hình đầu ác quỷ đang mở mắt, Cao Hạc nhìn về hướng đầu ác quỷ đang mở mắt thì thấy...!cánh cửa đối diện sương phòng.
Cửa sổ phòng là cửa sổ kiểu cũ, bên trong cửa sổ còn có cuốn rèm tre, bây giờ kéo rèm, ánh lửa bên trong không thể chiếu ra ngoài, từ bên trong không thể thấy tình hình bên ngoài trại.

Thanh niên tóc bạc thản nhiên tựa vào khung cửa, sắc mặt tái nhợt ốm yếu, làm điệu bộ soi mói kén chọn vô cùng.
Mặt đối mặt với Vệ Ách đứng ở cửa phòng cả buổi, A Lang Điền Miêu bình tĩnh đẩy cửa, vào phòng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Thật ra nói bừa bộn cũng không quá bừa bộn, trong góc có một hai sọt tre chất đống, mấy bộ Miêu tùy ý chồng lên, còn có mấy tấm da thú hình như lấy từ trên núi về đã sấy khô còn chưa kịp cất đi.
Áp suất thấp quanh thân A Lang Điền Miêu, khi đi vào dọn dẹp, Vệ Ách bâng quơ lướt qua đầu cầu thang và hàng lang hẹp, chiếc bình sứ đặt dựa vào tường, miệng bình bị bịt kín, bên trong truyền ra tiếng bò sát rất nhỏ —— bọ cạp? Hay rết?
Theo bóng tối của cái bình và góc tường nhìn lên trên, cầu thang tầng bốn nơi "hắc bà" ở rất sâu và đen như một cái lỗ nào đó.
Không biết vì sao, từ lúc đột nhập vào Cốt Bà Lâu này, Vệ Ách đã cảm nhận được chút ác ý mơ hồ.
Cậu cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cầu thang trên tầng bốn, trên bảng điều khiển có một lời nhắc nhở rõ ràng rằng một trong những điều cấm kỵ của "Cốt Bà Lâu" đó là: [Không nhận được lời mời của chủ nhân, không được vào chỗ ở thường ngày của hắc bà.

Điều cấm kỵ này bị đánh dấu băng máu đỏ sậm, mang theo ý nghĩa gì đó chẳng lành.].
Hắc bà, thật sẽ giúp họ sao?
Sau khi vào trại lâu xem qua vài chi tiết, Vệ Ách nhanh chóng dời mắt.
Lúc này, A Lang Điền Miêu đã cất kỹ giỏ tre trong phòng, trang phục trại Miêu trên chiếu cũng đã cất đi.

Hệ thống báo đã gần đến giờ đi ngủ, Vệ Ách đi vào phòng.
Cửa sương phòng ở sau lưng "két" một tiếng rồi chậm rãi đóng lại.
Ánh lửa lay động trong phòng, lúc sáng lúc tối.
Vệ Ách không thèm quay đầu nhìn lại cánh cửa quỷ dị đang tự đóng lại mà đi tới bên chiếc chiếu trải cỏ khô, thuận tay rút ra một cọng cỏ khô không gọn gàng rồi đứng thẳng dậy.

Cậu còn chưa bới móc, A Lang Điền Miêu đã ôm da thú đặt xuống trước cửa, chặn lấy bóng dáng của cậu rồi làm ra một cử chỉ đầy sát khí: [Ngủ.]
Tác giả có lời muốn nói:
Người đẹp Ách: Có chiếu có chăn, nhưng tâm trạng không tốt, bới móc đủ điều.
Những người khác ngủ trên đống cỏ và chẳng có gì cả: "..."
Hay là chúng ta đổi với nhau nhé.jpg.