Thốn Dịch vừa dứt lời, sắc mặt mọi người hơi thay đổi —— bất kể là âm binh qua đường hay là gương đồng vang lên của lừa la, nghe có vẻ đều không chuyện tốt gì.
Cái trước, đoàn ngựa thồ còn biết đối phó thế nào.
Cái sau, dù là đoàn ngựa thồ lớn thứ nhất Điền Nam cũng chỉ có một lựa chọn "tự chạy trốn".
Mọi người suy nghĩ nhanh, Tống Nguyệt Mi làm ra vẻ mặt đáng thương trắng bệch, lo lắng hỏi: "Anh Thốn à, anh nói tiếng gì ạ? Anh có thể nói rõ cho em biết được không? Em sợ ban đêm nghe thấy thì không nhận ra được, sao mặt kính có thể phát ra tiếng vang?"
Cô giả bộ y hệt một em gái dân tộc Miêu mới đi ra từ trong trại.
Cậu trai đoàn ngựa thồ không nghi ngờ mà thoáng chần chờ, thấy cha còn nói chuyện với sư gia của thổ ty, các anh em trong đoàn ngựa thồ cũng không cần giúp đỡ, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Nghe ông nội nói, khi gương đồng vang lên, âm thanh rất dễ nhận ra —— tức là có tiếng nói phát ra từ lừa la đầu đàn như phụ nữ, con nít, bà cụ.
Sau đó, âm thanh sẽ cách em ngày càng gần, em vừa nghe thấy âm thanh, không phải âm binh cũng không phải xe ngựa mà mau chóng chạy là được.
Đừng có nán lại."
Tiếng gương đồng vang lên, sẽ cách người càng ngày càng gần?
Mọi người âm thầm ghi nhớ thông tin này.
Tống Nguyệt Mi không chắc liệu những người bản địa trại Miêu có biết chuyện âm binh qua đường hay không, nên cũng không dám dò hỏi.
Chỉ moi ra tin tức về "gương đồng của lừa la đầu đàn" liền kịp thời ngừng hỏi, ngọt ngào cảm ơn anh trai đoàn ngựa thồ họ Thốn.
Trần Trình ở đối diện cô, thấy dáng vẻ này giống như bị rắc ớt bột vào mắt khiến gương mặt cậu ta méo mó.
Tống Nguyệt Mi giữ nguyên vẻ mặt em gái trong sáng, vừa cười ngọt ngào vừa vội đuổi khéo anh trai nhà họ Thốn, khi đi ngang sát vai Trần Trình thì giẫm mạnh cậu ta một cái.
Trần Trình quay lưng về phía đám người đoàn ngựa thồ, đau đến nhe răng trợn mắt lại không dám phát ra tiếng.
Mọi người phớt lờ biểu cảm của cậu ta, chỉ nhìn về phía khu rừng, dù bầu không khí rất kỳ lạ nhưng phòng livestream vẫn gõ đầy "2333".
[Hhhhh.]
[Cái tên Trần Trình lại muốn ăn đòn.]
[Chịu rồi, khi lần đầu tiên cậu ấy gặp được Tống Nguyệt Mi, cổ đóng vai bà chị trong phó bản của cậu ấy...]
[Từ bà chị này dùng cùng với chị Tống, sao buồn cười quá vậy.]
Đoàn ngựa thồ nghỉ chân trong một khu rừng rậm, lừa la đầu đàn đang dừng chân một mình ở bãi đất trống, thớt lừa la đó toàn màu đen đeo một chiếc dây cương kỳ lạ, dưới chân lừa la không có cái bóng, sáu chiếc gương đồng trên lưng chiếu sáng khu rừng xung quanh.
"Nhìn vào gương đồng." Giải Nguyên Chân nhẹ giọng nhắc nhở.
Theo lời nhắc nhở của Giải Nguyên Chân, bọn Cao Hạc nhìn về phía mặt gương, sau lưng cảm thấy ớn lạnh ngay.
Khu rừng nơi đoàn ngựa thồ nghỉ chân rất sâu và rậm rạp.
Tuy đã bị đoàn ngựa thồ đốn ra một mảnh đất trống cố định, cây cối xung quanh vẫn cao lớn bất thường, nhưng trên sáu mặt gương đó không hề phản chiếu bóng dáng của nửa thân cây, trai tráng đoàn ngựa thồ đi ngang qua lừa la đầu đàn cũng không để lại bóng dáng trong gương.
—— sáu mặt gương đồng này có lẽ không phản chiếu người hay đồ vật, mà là những thứ đó.
Giải Nguyên Chân sợ mọi người xem lâu sẽ khiến đoàn ngựa thồ không vui, vì vậy anh ra dấu tay bảo mọi người dời mắt chủ động đi tìm trai tráng họ Thốn làm chút chuyện —— một là cảm ơn, hai là xem có thể tìm hiểu chút manh mối mới hay không.
Trong đoàn người, sức khỏe Vệ Ách không tốt nên ở lại tại chỗ.
Giải Nguyên Chân vốn còn muốn ai đó ở lại đỡ đần cậu một hai...!có lẽ là vì anh đang băn khoăn không biết Chủ Thần có thân phận gì, lại sợ cả hai đánh nhau nhưng đã bị Vệ Ách lạnh lùng từ chối.
Để người lại làm gì? Nhìn cả hai đập nhau?
Hình như cảm nhận được suy nghĩ của Vệ Ách, quỷ vật mặc hỷ bào cười khẩy, sự khinh miệt trong giọng nói không hề che giấu chút nào —— có lẽ không để bọn "sâu kiến" Giải Nguyên Chân vào mắt.
Hắn lười biếng tựa vào khung xe, hỷ bào đỏ rực rủ xuống theo khung gỗ.
Chỗ eo của Vệ Ách bị hắn ôm chặt cả một đường vẫn còn đau âm ỉ, cậu nhắm mắt mặc kệ hắn.
Quy tắc của đoàn ngựa thồ thực sự rất nghiêm ngặt và đa dạng.
Mọi người cùng nhau đào bếp và chôn nồi để nấu cơm, sau khi cơm chín, thủ lĩnh đoàn ngựa thổ nhấc nắp nồi lên, múc một chén gạo trắng thượng hạng, cung kính đặt tới trước mặt quỷ lừa la đen.
Ông lại múc bát thứ hai, đặt đến chỗ "hang ổ" gần đầu đường, còn đặt lên một đôi đũa, sau đó đoàn ngựa thồ mới bắt đầu chia cơm.
Thủ lĩnh đoàn ngựa thồ sở dĩ được gọi là "người chỉ huy đoàn ngựa thồ" là vì người dẫn đầu phải nhấc nắp mở bếp, đồ ăn dư lại cũng phải do ông cầm muôi phân phát.
Thủ lĩnh đoàn ngựa thồ họ Thốn thoạt nhìn khá rộng rãi, cũng không vì người chơi kết bè kết đội nửa đường mà múc ít hơn.
Nửa bát cơm lá chuối, cho hai miếng mồi vào rang vàng giòn cả hai mặt, bên trong xốp ở giữa có nhân.
Tuy là cơm tập thể, nhưng hương vị cũng rất ngon.
Nhất là là miếng mồi đã nướng thơm dẻo, thơm ngon dẻo dai, cộng thêm nhân ở giữa, người kén chọn cũng có thể nuốt được hai cuộn to.
Chỉ là, lùa cơm chuối tây chưa được mấy miếng, sắc mặt Trần Trình ngồi ở đối diện có hơi thay đổi.
Cậu ta cầm miếng mồi, một tay bưng bát hoa sen, đè giọng nói như hụt hơi: "Đũa...!đũa động rồi!"
"Đừng nhìn, ăn đi." Giải Nguyên Chân quát khẽ.
Trần Trình ngừng nói bình tĩnh lại, nhưng khán giả phòng livestream lại không thể dời mắt, chỉ thấy trai tráng đoàn ngựa thồ đặt chén cơm trắng thứ hai gần sát đầu đường, đôi đũa trên bát khẽ di chuyển khi không có ai.
Chiếc đũa đó còn chuyển động rất bất thường, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng "lạch cạch" rồi rơi xuống đất, hệt như có chục "người" đang tranh giành một đôi đũa.
Ở bên kia, trai tráng đoàn ngựa thồ như đã quen, chỉ lo ăn cơm và uống rượu.
Khán giả phòng livestream thấy thế ớn lạnh:
[Có...!có thứ gì đang ăn hả?]
[Đoàn ngựa thồ dâng riêng một chén cơm cho cô hồn dã quỷ ven đường sao?]
[Mẹ ơi, sao bọn họ có thể bình tĩnh như vậy, đó là quỷ đó!]
Trong bình luận sởn da gà, đũa trên bát cơm thứ hai không ngừng lay động, cơm lại không giảm bớt.
Chỉ là cơm vốn trắng lại từng chút trở nên nguội lạnh chuyển sang màu vàng thiu.
Đến khi ăn gần xong xuôi, trai tráng đoàn ngựa thồ đến thu dọn bát đũa, Vệ Ách mượn cơ hội đưa bát đũa qua, thoáng liếc nhìn về phía bát cơm thứ hai một cách tình cờ ——
Thủ lĩnh đoàn ngựa thồ đó nửa quỳ, đổ chén cơm thứ hai, cả chén cơm đã ôi thiu vàng vọt, rõ ràng không thể ăn được nữa.
Hay nói cách khác là đã bị ăn rồi.
Không biết có phải là ảo giác của Vệ Ách hay không, khi trai tráng vừa lấy bát đũa đi, cậu mơ hồ nghe thấy mười mấy tiếng bước chân nhỏ, mỗi tiếng đều tự tản đi về phía rừng núi hoang dã.
Dâng cúng một chén cơm, đuổi cô hồn dã quỷ ở phụ cận "hang ổ" để không gây rắc rối vào ban đêm? Quy tắc này chỉ áp dụng cho đường vòng quanh núi Điền Nam, hay là địa phương khác gặp phải tình huống tương tự cũng có thể dùng?
Suy nghĩ lướt qua trong đầu, Vệ Ách không có biểu hiện gì khác thường.
Sau khi thu dọn bát đũa, ngựa thồ ở bên ngoài, người ở bên trong, đoàn ngựa thồ sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi.
Rất ít thanh niên hiện đại ngủ vào giờ này, không có mấy người ngủ nhưng bọn Vệ Ách, Giải Nguyên Chân và Trần Trình đã nhiều lần thoát chết trong gang tấc trong phó bản bốn sao, dây thần kinh và cơ bắp đã bị kéo căng đến hết cỡ.
Khi đoàn ngựa thồ thu dọn đồ đạc, cắm trại ngay tại chỗ, người chơi cũng nằm xuống theo.
Mới đầu, bọn Giải Nguyên Chân cũng biết đây là phó bản bốn sao, dù mệt mỏi và thần kinh căng thẳng cỡ nào cũng không dám để bản thân thực sự chìm vào giấc ngủ.
Bất tri bất giác, màn sương mù xanh bốc lên trong khu rừng rậm rạp.
Khu rừng yên tĩnh.
Lừa la cũng không phát ra âm thanh nào.
Những người chơi lúc đầu căng thẳng đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay —— ngay cả người chơi vẫn giữ tỉnh táo như Giải Nguyên Chân trong phó bản "hương hỏa Mân Nam" cũng không ngoại lệ.
Sương mù xanh tràn ngập trong rừng, Cao Hạc ngủ bên cạnh Trần Trình, cảm thấy tê và ngứa ran trên mặt vào nửa đêm, có thứ gì đó dày đặc rơi xuống mặt hắn.
...!cái tên đầu vẹt Trần Trình này tám trăm năm trước lẽ ra phải cạo đầu, tóc tai gì dài đến che mắt còn không chịu đi cắt, nửa đêm đều có thể hất lên mặt hắn.
Cao Hạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy trước mặt có sợi tóc lướt qua, không kiên nhẫn muốn đưa tay chộp lấy.
Đúng lúc này, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.
Tóc?
Trần Trình cũng không phải mấy cô gái như Đường Tần và Tống Nguyệt Mi, dù kiểu tóc vẹt có dài đến đâu cũng không nên dài đến mức có thể rủ lên mặt hắn?
Suy nghĩ vừa lóe lên, mồ hôi lập tức túa ra trên lưng Cao Hạc, hắn lập tức tỉnh lại.
Leng keng...!Leng keng...
Âm thanh mơ hồ của chuông đồng dường như truyền đến từ rất xa.
Thứ tiến đến trước mặt ngày càng gần, mơ hồ có thể nghe được tiếng cờ hiệu.
Cao Hạc hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, vươn tay về phía chén sứ đã đặt xuống trước khi đi ngủ, muốn rắc một nắm gạo như cậu trai của đoàn ngựa thồ đã nói.
Tay vừa vươn ra, Cao Hạc đột nhiên dừng lại.
—— gạo nấu chín, mất tích rồi.
—— ——
Làn sương xanh âm u trôi lơ lửng trong rừng rậm.
"...!Một giọt tình, một giọt mây."
"Ngươi hỏi xương cốt ở nơi nào, hang là nơi ẩn náu tốt nhất."
Khi Cao Hạc gặp phải "âm binh dò xét hơi thở", giọng hát yếu ớt vang lên bên tai Vệ Ách.
Tuy Vệ Ách cũng giống như những người khác, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, nhưng dù cậu ngủ vẫn căng dây thần kinh cảnh giác.
Tiếng ca ai oán vừa vang lên từ trong rừng, Vệ Ách đã lập tức tỉnh lại.
Vừa tỉnh dậy, Vệ Ách lập tức trở tay muốn rút ra đao Hộ Tát.
Để dao dưới gối gần như là thói quen đã khắc vào trong cơ thể của Vệ Ách.
Chỉ có điều, đao Hộ Tát vẫn luôn đè dưới cổ tay lại lặng lẽ biến mất.
Vệ Ách không mở mắt, dù không cầm tới đao, cậu vẫn nhắm mắt, cẩn thận lắng nghe tiếng ca rất nhỏ truyền ra từ trong rừng sâu Điền Nam, nhưng khi Vệ Ách chăm chú lắng nghe, tiếng hát đã biến mất.
Thay vào đó là tiếng cười rợn người không thể diễn tả được, tiếng cười vang vọng cả khu rừng, cả khu rừng lặng ngắt như tờ, lừa la và những người khác dường như đều đã mất tích.
Trong tiếng cười, còn có một loại âm thanh khác "két ——".
Không phải giọng phụ nữ, không phải giọng trẻ con mà là giọng của bà cụ.
—— là tiếng móng tay cào vào gương đồng..