Khi cơ thể va chạm với quỷ thần nào đó, đao Ngân Điệp trượt ra khỏi tay phải của Vệ Ách theo phản xạ.
Khi lưỡi đao suýt nữa đã chuyển về phía sau, tay của Chủ Thần đè lại xương cổ tay của cậu.
Chủ thần nắm lấy cổ tay Vệ Ách, nhỏ giọng nói vào tai cậu: "Làm trợ lý riêng của mày đúng là khó thiệt đó.
Chuyên viên đặc biệt Vệ."
Giữa tiếng nói của hắn, cũng có vài hành khách ở lối đi khác của khoang máy bay va vào nhau trong tình trạng hỗn loạn.
Máy bay rất ổn định xuất hiện vấn đề, nhất thời trong khoang máy bay đầy tiếng người ồn ào, cũng may mọi người đã tiếp xúc với quỷ quái khôi phục ba năm đã quen với kiểu dừng đột ngột trong quá trình vận chuyển nên không có nhiều người chửi đổng.
Mà chỉ cao giọng gọi tiếp viên hàng không, bảo tiếp viên hàng không làm chút việc, duy trì trật tự.
Vệ Ách bên này, hành khách bị đè va li hành lý ban đầu còn muốn phàn nàn vài lời, nhưng khi thấy người đàn ông cao lớn buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc bộ đồ thợ săn sẫm màu và nước da màu đồng cổ nguy hiểm nghiêng đầu liếc sang, không hiểu sao người nọ bỗng ngừng tiếng, im lặng như gà gô, đứng yên không hề chen chúc lung tung nữa.
Lối đi bên này, ổn định lại.
Tấm vải tay áo tối màu của Chủ Thần ngăn ở trước mặt, Vệ Ách biết mình lần này đã phản ứng thái quá.
Cậu hít sâu một hơi, tiến lên một bước để kéo dài khoảng cách với Chủ Thần.
Phía sau truyền đến một tiếng cười đểu.
Khỏi cần quay đầu, cũng biết Chủ Thần có biểu cảm khiến người ta ngứa răng thế nào.
Vệ Ách chán ghét xoay cổ tay vừa mới bị hắn nắm lấy.
Cậu chăm chú nhìn về phía trước máy bay, mười hai đao Ngân Điệp dán cổ tay lóe lên dưới ngón tay —— thời gian máy bay hạ cánh nhanh hơn bình thường, thông báo cho hành khách xuống máy bay cũng nhanh hơn bình thường một chút.
Hệt như sân bay trên mặt đất đã liên lạc thông báo tạm thời với máy bay A77 này.
Lúc trước Vệ Ách cũng cảm giác chiếc máy bay này có chút cổ quái, nhưng dị thường kỳ lạ đó lại bỗng dưng biến mất.
Suốt chặng đường vẫn yên bình, khi cậu đến sân bay Chiêu Động ở Điền Đông Bắc, máy bay lại bất ngờ xảy ra sự cố.
Sự trùng hợp khiến người ta nghi ngờ.
Mặc kệ đối phương có phải vì đến tìm mình hay không, thì Vệ Ách vẫn ghét cảm giác có thứ gì đó ẩn nấp trong bóng tối.
Một cảm giác ớn lạnh mơ hồ chạy dọc sống lưng, Vệ Ách lạnh lùng nhìn lướt qua máy bay.
Người trên máy bay không có gì bất thường.
Vệ Ách ấn vài lần vào đồng hồ của chuyên viên trên cổ tay để gửi tín hiệu.
Thân máy bay ổn định lại, radio ngọt ngào của tiếp viên hàng không lại vang lên, xin lỗi mọi người đừng hoảng sợ, hãy theo thứ tự xuống máy bay.
Hành khách trong khoang máy bay cúi đầu chửi đổng vài tiếng, nhưng không có nhiều người ầm ĩ, mà vội vã đi về phía cửa khoang máy bay.
Đám đông đi ngang qua ghế ngồi của Vệ Ách.
Mọi người bị máy bay rung chuyển làm cảm thấy lo lắng nên tốc độ xuống máy bay đều rất nhanh.
Vệ Ách đứng ở khoảng cách hẹp giữa các ghế, một tay hạ xuống, quan sát từng người đi qua nhanh chóng.
Vệ Ách đứng bất động, có Chủ Thần phía sau, tất nhiên không thể đi ra được.
Hắn khẽ híp đôi mắt hẹp dài, nhìn chằm chằm một cách bất thiện về một phương hướng nào đó ở phía Điền Đông Bắc.
Ngay lập tức, hắn dời mắt rồi đặt một tay lên lưng ghế bên này.
Các hành khách trong khoang máy bay đã sớm nằm lòng bài bản đi đứng nghiêm chỉnh trong ba năm quỷ quái khôi phục.
Cả khoang máy bay chật kín người, bọn họ đều nhanh chóng xuống máy bay, hơn ba mươi hàng ghế ngồi trống rỗng, chỉ có hai người quay mặt vào nhau gần cửa sổ.
Chủ Thần nửa nghiêng người, Vệ Ách thì đứng trước mặt hắn một chút.
Bởi vì tạng người của Chủ Thần quá cao lớn cường tráng, dù nghiêng người thế nào cũng vẫn chiếm hơn phân nửa không gian.
Mới đầu Vệ Ách bước về phía trước một chút, hành khách phía sau đều mang theo hành lý xuống máy bay, vì không muốn cản trở những người khác đi ra ngoài, cậu phải lùi về phía sau nửa bước.
Vừa lui về, không gian vốn đã chật hẹp lại càng trở nên chật hẹp.
Quỷ thần còn đang cười đểu ở phía sau.
Vệ Ách đè nén cơn giận muốn đâm hắn một đao, cậu bĩnh tình quan sát từng người xuống máy bay —— khi một nhân viên văn phòng trung niên xách túi máy tính bước xuống, Vệ Ách nhìn người này lâu hơn một chút.
Cậu nhớ rõ lúc người này lên máy bay, sắc mặt cũng không tái nhợt như vậy.
"Một sâu kiến b3nh hoạn chết tiệt, đáng giá nhìn lâu như vậy à?" Chủ Thần ở phía sau Vệ Ách chú ý tới tầm mắt của cậu.
Hắn liếc nhìn nhân viên văn phòng trước mắt, châm chọc nói: "Đồng tộc của mày cũng khá thú vị, thứ vô dụng như vậy, Thực Khí trong người lại mạnh đến mức có thể để ba con quỷ ăn."
Chủ Thần, hay nói cách khác, Chủ Thần dùng cái xác "Thần Lang Quan" lấy cảm xúc tiêu cực cực đoan làm thức ăn.
Nếu một người nào đó trong miệng hắn là "Thực Khí dồi dào" thì tâm tính của người đó đáng để suy ngẫm.
Vệ Ách không nói gì, giữ chặt đao.
Đến khi mọi người xuống máy bay, ngón tay của Chủ Thần gõ nhẹ vào ghế.
(*) Thực khí: Ám chỉ mùi cúng tế mà ma quỷ và các vị thần thưởng thức, mùi thức ăn, lấy không khí hoặc mùi hoa lan, gạo, lương thực chủ yếu.
Trong truyện đề cập đến cảm xúc.
"Đến lúc đi chưa?"
Tuy hắn cao lớn cường tráng nhưng vẫn đủ kiên nhẫn để đứng trên lối đi của khoang máy bay lâu như vậy.
Ngoại trừ tên hành khách có sắc mặt tái nhợt, Vệ Ách không phát hiện những người khác có điều gì dị thường.
Khi Chủ Thần thúc giục, cậu thoáng cau mày, hơi nghiêng người, nhường lối đi nhỏ cho Chủ Thần.
Chủ Thần tiến lên một bước dài, chuẩn bị lách qua Vệ Ách.
Đúng lúc hắn sắp đi sát qua vai Vệ Ách, thì chợt dừng lại, nghiêng mặt sang, đối mặt với gương mặt gần trong gang tấc của thanh niên.
Vệ Ách cũng không nhường đường thật mà dùng một thanh đao, kề vào cổ Chủ Thần.
Cậu đè đao, áp sát Chủ Thần rồi thẩm vấn: "Vừa nãy mày đến khoang đuôi máy bay làm gì?"
"Mày nghi ngờ tao?" Chủ Thần không đáp mà hỏi ngược lại.
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của Vệ Ách, đột nhiên cười khẩy: "Nếu tao ra tay, mày cảm thấy bọn sâu kiến này còn mạng ở đây?"
Lời này của Chủ Thần không hề sai, Vệ Ách thực sự tin rằng hắn mà muốn động tay động chân một chút thì mọi người trên máy bay sẽ chết hết.
Chỉ là Vệ Ách luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất cổ quái.
Với tính cách của Chủ Thần thì sao mà an phận được? Hơn nữa khi cậu phát hiện máy bay có điều kỳ lạ thì Chủ Thần đã ở bên cạnh.
Hệt như phát hiện sự dò xét và nghi ngờ của Vệ Ách, mặt mày của Chủ Thần xị xuống ngay.
Một tay hắn đút vào túi áo, hơi nheo mắt lại, không vui nhìn lướt qua nơi hai sâu kiến trước đó huơ tay với Vệ Ách.
Đột nhiên không để ý đến lưỡi đao mà nghiêng người về phía trước, thì thầm vào tai Vệ Ách: "Sao nào, tham quan một chút nền văn minh của tụi mày không được hở? Mày có lòng tin vào khả năng sáng tạo của loài sâu kiến tụi mày đến thế?"
Một luồng không khí nhỏ lướt qua tai.
Vệ Ách nhíu mày, nghiêng đầu.
Ngay khi cậu nghiêng đầu, Chủ Thần đã giơ tay lên, nắm lấy xương cổ tay của cậu một cách chính xác rồi đẩy bàn tay đang cầm đao của cậu về phía sau ghế dựa.
Cổ tay vừa bị tóm thì đầu gối của Vệ Ách đã không chút do dự giơ lên, thụi vào bụng Chủ Thần.
Tay kia Chủ Thần đè lại đầu gối của cậu, đồng thời cướp bước tiến lên, nương theo dáng người cao lớn chặn phạm vi hoạt động của Vệ Ách.
Một người một quỷ thần hiếm khi ăn ý, cả hai đều rất nương tay, cố gắng không phá hư đến bất cứ thứ gì trong khoang máy bay.
Một thanh đao Ngân Điệp khác trong tay trái Vệ Ách kề cổ Chủ Thần.
Chủ Thần thì nắm lấy tay phải của cậu ấn vào ghế, tay trái chống lên mặt ghế bên cạnh, đầu gối lại chèn vào giữa hai ch@n cậu.
Thanh đao lạnh lẽo kề sát vào cổ, Chủ Thần hơi nghiêng người về phía trước, hiếm khi hỏi với vẻ khó chịu: "Thẩm vấn đã thẩm vấn rồi thì đi được chưa? Chuyên viên đặc biệt Vệ."
Lúc này, những hành khách bình thường trên máy bay gần như đã xuống khỏi máy bay, Vệ Ách bị hắn giữ chặt, thanh đao ở tay kia bèn thuận thế không chút nể nang đè vào cổ hắn.
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót truyền đến.
Sắc mặt của Vệ Ách hơi thay đổi, đao trong tay lập tức trượt vào trong tay áo.
"Thưa quý vị hành khách, máy bay đã đến nơi, xin vui lòng không ở trên máy bay..." Một giọng nói trong trẻo và ngọt ngào vang lên từ phía sau.
Lưỡi đao bạc của Vệ Ách vừa mới cất vào tay áo thì tiếp viên hàng không đang khom lưng kiểm tra hành khách có bỏ sót đồ đạc hay không, vừa đứng dậy đã thoáng thấy hàng ghế của cả hai.
"..."
"..."
Thanh niên tóc bạc cao ngất tựa lưng vào ghế, khí chất lạnh lùng.
Người đàn ông mặc trang phục thợ săn đen sẫm khí thế siêu A đặt một tay lên vai cậu, mà một tay cậu lại ôm lấy cổ đối phương, vẻ mặt không kiên nhẫn kéo người ta lại gần mình.
"...!Hai vị?" Tiếp viên hàng không đến kiểm tra thấy tư thế đứng khăng khít giữa hàng ghế của cả hai thì chậm rãi dừng bước.
Không khí đông lại vào lúc này..