Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 114: Hoa Quế






Biên tập: Mun
Hiệu đính: Xiaoxin
Cừu Lệ cảm thấy bệnh của mình đang chuyển biến tốt.

Dù không có Tiểu Vũ bên cạnh nhưng chỉ cần không cách nhau quá xa, quá lâu thì anh vẫn có thể cảm nhận được rất nhiều thứ.
Nhưng anh không nói cho Khương Vũ biết, vì đôi khi vẫn cần dùng đến nó để làm nũng, chơi xấu.
Buổi tối, khi Tạ Uyên về nhà thấy Cừu Lệ mặc chiếc áo lông trắng ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, tay cầm điều khiển trò chơi, bên cạnh là chiếc áo và đôi tất hoa của Khương Vũ, trên bàn còn có bim bim khoai tây và lon nước ngọt.
Thấy ông về, Cừu Lệ tự nhiên chào: “Bố.”
Tạ Uyên cảm giác như mình không chỉ nuôi con gái mà còn nuôi thêm một đứa con trai nữa.
Ông đi đến thu dọn vỏ đồ ăn trên bàn và nói: “Ăn ít mấy loại thức ăn nhanh này lại.”
“Tiểu Vũ mua ạ.”
“Con không biết cản nó sao?”
“Con có cản.” Cừu Lệ nói: “Cho nên con ăn hết đồ cô ấy mua về rồi, bây giờ cô ấy lại đi ra ngoài mua.”
“…”
Tạ Uyên sâu sắc cảm nhận được hai người này vẫn chỉ là trẻ con dù đã 20 tuổi rồi.
Ông để hộp bánh trứng muối ở trước mặt Cừu Lệ và nói: “Đây là đồ dì Liễu tự làm, bố mang về cho con ăn đấy.”
Cừu Lệ để điều khiển chơi game xuống, mở hộp bánh ra, bên trong đặt năm chiếc bánh trứng muối.
“Cho con?”
“Ừ, bố không ăn được nên mang về cho con.”
Nghe thấy lời này tuy trên mặt Cừu Lệ không có biểu cảm gì nhưng cảm xúc trong lòng lại dâng trào.
Từ bé đến lớn, anh gần như không cảm nhận được tình cảm của bố hay chú bác, bố anh ngoài nghiêm khắc ra thì chỉ có điên.
Cừu Lệ không chút do dự cầm lấy chiếc bánh bỏ vào miệng.
Giây tiếp theo, ánh mắt của anh lập tức thay đổi.
Tạ Uyên mỉm cười nhìn anh, ngay cả lời nói cũng mang theo sự vui vẻ: “Ăn ngon chứ, ăn nhanh đi con.

Đừng để lại cho Tiểu Vũ, nó phải múa nên không thể ăn những thứ này.”
Cừu Lệ muốn nhổ ra nhưng Tạ Uyên không cho nên anh đành phải nuốt xuống.
Qua chuyện này, anh sâu sắc cảm nhận được Tạ Uyên không phải là không thích anh mà là muốn anh chết.
Tạ Uyên nhìn mặt Cừu Lệ xanh mét thì nụ cười càng tươi hơn, như muốn nói: “Cậu tưởng làm con rể tôi dễ thế sao.”
Tạ Uyên nhìn bánh trứng muối rồi nhìn anh nói: “Cuối tuần không cần đến nhà dì Liễu.”
Cừu Lệ ngẩng đầu nhìn ông, lại nghe ông nói tiếp: “Tôi cũng đã nói với dì Liễu rồi.

Nếu có thể nhớ lại là chuyện tốt nhưng không nhớ cũng không sao, không cần gượng ép.”
Cừu Lệ im lặng gật đầu, khó khăn nuốt miếng bánh xuống rồi cầm chiếc hộp đứng dậy: “Con hôm nay ăn quá no, để tủ lạnh mai làm bữa sáng.”
“Không được, con phải ăn hết nó.


Nếu không buổi tối Tiểu Vũ đói bụng chắc chắn sẽ lấy ra ăn.

Con cũng không muốn nó thành thiên nga béo đúng không?”
Cừu Lệ khó khăn nuốt nước bọt, dưới ánh mắt mỉm cười ‘thân thiện’ của Tạ Uyên, anh đành phải ăn 3 chiếc bánh với sự nghi ngờ cuộc đời.

Sau đó quyết định thôi miên Tạ Uyên.
Nửa tiếng sau, Khương Vũ đi mua đồ ăn vặt về thì thấy Tạ Uyên đang nằm trên sô pha ngủ.
Cừu Lệ chuẩn bị mang hộp bánh trứng muối vứt vào thùng rác, biểu cảm rất gian xảo, nhìn là biết làm chuyện xấu.
“Anh thôi miên bố em?”
“Ừ.”
“Anh thôi miên bố em làm gì?”
“Ông ấy không cho anh ăn đồ ăn vặt.” Tay cầm hộp bánh của anh hơi dừng lại.
Khương Vũ vốn rất quan tâm Tạ Uyên nhưng khi nhìn thấy bánh trứng muối thì đôi mắt lập tức sáng lên: “Ồ, có đồ ăn ngon!”
Nói đoạn, cô đưa tay lấy chiếc bánh nhưng bị Cừu Lệ ngăn lại: “Đây là bố cho anh, em không được ăn.”
Khương Vũ nhìn chằm chằm vào hai chiếc bánh còn dư lại, tay lắc lắc cánh tay anh: “Không phải có hai cái sao, chia cho em một cái.”
“Không được.” Cừu Lệ dứt khoát từ chối: “Không thể chia cho người khác.”
“Keo kiệt.” Khương Vũ hất tay anh ra: “Vậy anh ăn đi, em nhìn anh ăn.”
“?”
“Ăn đi, không phải cho anh sao?”
Cừu Lệ run run cầm lấy chiếc bánh, cắn một miếng rồi cố gắng nuốt xuống.

Thời khắc nuốt miếng bánh bỗng anh cảm thấy tủi thân.
Khương Vũ duỗi tay sờ mặt anh: “Sao vậy? Sao anh lại khóc?”
“Anh rất cảm động, từ trước tới giờ chưa ai tốt với anh như vậy.”
“Haizz, một cái bánh trứng muối mà thôi, anh không cần phải vậy.” Khương Vũ vừa nói vừa đem cái bánh còn lại đưa cho anh, đau lòng nói: “Em không ăn, cái cuối này cho anh.”
“…”
Cừu Lệ cảm thấy dường như mình lạc vào ổ cướp.
***
Tháng chín, Cừu Lệ thuận lợi nhập học vào viện nghiên cứu sinh tâm lý học của Đại học Bắc Thành, Khương Vũ đưa anh đến trường làm thủ tục.
Một lần nữa trở lại Đại học Bắc Thành, vườn trường vẫn như bốn năm trước khi họ chia tay, kí túc xá và căn tin sửa lại đôi chút, còn lại không thay đổi gì nhiều.
Khương Vũ đội mũ của Cừu Lệ để che đi ánh nắng chói chang của mặt trời.

Cừu Lệ vừa kéo hành lý, vừa nắm lấy tay cô đi dưới bóng cây của sân trường đã thu hút ánh mắt của người khác.
Gương mặt điển trai của Cừu Lệ đã thu hút sự chú ý của mọi người, cùng với thân hình gợi cảm, phong cách ăn mặc hơi lạnh lùng của Khương Vũ.

Khi hai người nắm tay nhau dạo bước đã tạo thành cảnh tượng thanh xuân vườn trường cực kì đẹp.
Đi đến ngã tư đường trước kí túc xá, bỗng nhiên Khương Vũ dừng lại.
Cừu Lệ quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
“Bỗng nhiên em cảm thấy hơi tức giận.”
Đây là nơi hai người họ đã chia tay bốn năm trước.

Cừu Lệ đưa cô đến đây, sau đó bỏ cô ở đây một mình, bản thân thì bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Đã có một khoảng thời rất dài Khương Vũ không dám đi con đường này.
Anh trở thành nỗi đau ở sâu trong lòng cô.
“Bốn năm trước em chưa kịp tức giận anh đã đi rồi.” Khương Vũ bày ra tư thế tính sổ: “Hiện tại em đã phản ứng kịp.”
Cừu Lệ nhìn cô gái nhỏ tức giận, cảm thấy hơi chột dạ, gãi gãi đầu: “Nói xin lỗi cũng vô dụng đúng không?”
“Ha.”
Cừu Lệ đến gần cô, cúi đầu nghiêm túc hỏi: “Tiểu Vũ muốn anh làm gì mới hết giận?”
“Em không biết, anh tự nghĩ cách đi.”
Khương Vũ nói xong thì mắt liếc sang xe kem đang đỗ ở dưới gốc cây hoa quế gần đó, rồi nhướng mày nói: “Kiểm tra xem bạn trai em hiểu em đến đâu.”
Cừu Lệ nhìn xe kem đầy màu sắc, mỉm cười nói: “Chờ anh.”
Nói đoạn, anh chạy bộ đến chỗ xe, quét thẻ mua cây kem ốc quế vị hương thảo.
Dáng người cao gầy cùng với khuôn mặt điển trai của anh đã khiến cho những nữ sinh mua kem xung quanh thở dài cảm thán, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp trộm.
Lúc Cừu Lệ xếp hàng thì quay lại vẫy tay với Khương Vũ, bảo cô đứng vào tán cây đừng đứng ngoài nắng.
Khương Vũ mỉm cười, trong lòng vui rạo rực.
Không bao lâu Cừu Lệ đã cầm cây kem vị hương thảo quay lại, Khương Vũ đưa tay cầm lấy nhưng Cừu Lệ vờ như không thấy, cắn một miếng hết nửa cây kem ốc quế: “Ăn để lấy lại bình tĩnh, sau đó mới nghĩ cách dỗ bạn gái được.”
“…”
Khương Vũ tức giận cầm cặp sách đánh anh, Cừu Lệ né, đưa cho cô phần vỏ kem: “Đùa em thôi, cho em hết.”
“Anh ăn hết rồi! Thừa có một xíu còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu!”
“Bố nói phải quản lí em, không cho em ăn bậy.”
“Lại bố, anh làm con trai Tạ Uyên luôn đi!”
Cừu Lệ nở nụ cười: “Làm con trai có gì hay, anh làm con rể thì hơn.”
Khương Vũ dựa người vào cây hoa quế, quay mặt sang chỗ khác, tức giận nói: “Làm con trai có gì không hay, anh thông minh như vậy không chừng bố em còn để cả gia tài bạc tỷ lại cho anh.”
Cừu Lệ dựa tay vào cặp sách, cúi người xuống nhìn cô chăm chú.
Ánh mặt trời chiếu lên da mặt trắng mịn màng của cô, đôi mắt thì sáng ngời không chứa tạp chất.
Anh hôn lên môi cô rồi nói nhỏ: “Gia tài bạc tỷ em chỉ xem như phù du, nhưng em lại đặt chị ở trong lòng.”
Giọng của chàng trai trầm thấp mang theo sự gợi cảm.
Khương Vũ ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, khuôn mặt trắng nõn hơi hơi hồng: “À, biết rồi.”
Cừu Lệ dịu dàng hôn cô.

Khương Vũ cảm nhận được vị ngọt của kem trên đôi môi mềm mại của anh, dường như cô thích nó hơn cả kem.
“Bây giờ A Lệ không cần có em thì em có thể nếm được vị ngọt không?”
“Những thứ đó sao có thể so với em.” Cừu Lệ tiếp tục nhấm nháp môi cô: “Hương vị của chị dù là trên hay dưới em đều vui vẻ chịu đựng.”
Khương Vũ: …
Mặt cô đỏ lên, dường như cô đang nghĩ đến những hình ảnh kì lạ nào đó.

Cô đẩy Cừu Lệ ra và nói: “Nói linh tinh gì vậy.”
“Buồn cười thì cười đi.”
Khương Vũ nghĩ đến điều gì đó lại muốn cười nhưng vẫn cố nhịn xuống vì ngại.

Cô vừa thẹn lại vừa buồn cười nói: “Anh đừng nói nữa! Khốn khiếp.”
“Chị lúc đó sẽ không nói em khốn khiếp.”
“Anh đừng nói nữa.”
Cừu Lệ đưa ốc quế đến bên miệng Khương Vũ nói: “Ăn đi.”
Bên trong ốc quế hình như có vị socola, Khương Vũ nếm rồi cảm thấy không ngon bằng môi Cừu Lệ.
Cô khiến anh nếm được trăm vị trên thế gian, còn đối với cô thì anh lại biến thành hương vị cuộc sống.
Khương Vũ kiễng chân muốn hôn Cừu Lệ nhưng anh lại ngửa ra sau tránh đi làm cô hôn lên cằm.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng nói: “ Tiểu Vũ, anh phát hiện em nghiện anh.”
“Có à?”
“Có.”
“Vậy thì cứ cho là vậy.” Khương Vũ thản nhiên nói: “Thế anh có cho không?”
“Cho, em muốn gì anh cũng cho.”
“Vậy em muốn trăng trên trời.”
“Trăng quá xa, người yêu em với không tới.” Cừu Lệ ngẩng đầu nhìn cây nguyệt quế tươi tốt.
“Nhưng người yêu em có thể hái hoa cho em.”
Một làn gió thổi qua, những cánh hoa quế rơi xuống như những bông tuyết phiêu đãng trên không trung rồi nhẹ nhàng đậu xuống vai cô.
Tại thời điểm anh muốn hái hoa thì Khương Vũ kéo ống tay áo anh lại sau đó chỉ về phía người đang đội mũ bảo vệ ở xa.
Chú bảo vệ râu ria xồm xoàm, tay chống cây chổi, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm anh như muốn nói: “Cậu có gan thì hái thử xem.”
Cừu Lệ vươn tay gãi gãi đầu, giả bộ bị ngứa.
Tuy nhiên khi anh đang chột dạ thì chú bảo vệ nhìn chằm chằm bàn tay đang gãi đầu của anh rồi hoảng hốt ngơ ngẩn.
Không lâu sau chú cũng tha cho bọn họ, xoay người rời đi.
Khương Vũ thấy tư thế này của Cừu Lệ thì lập tức hiểu thì ra là chiêu cũ.
Cô vỗ vỗ gáy anh, ngừng động tác thôi miên của anh lại: “Lại làm chuyện xấu.”
“Không thể nói là chuyện xấu được, em chỉ là hái hoa cho chị thôi.”
“Vậy cũng không được.”
Cừu Lệ rất nghe lời, không có ý định hái hoa nữa.

Anh ngồi xổm xuống, nhặt những bông hoa quế rụng dưới đất, phủi sạch bụi sau đó để vào túi của Khương Vũ.
Hai bên túi đều là hoa quế nên người Khương Vũ cũng có hương thơm ngọt thanh của hoa.
Khương Vũ thấy anh ngoan như vậy thì nhẹ nhàng phê bình anh: “Anh xem Batman, Spider Man, Iron Man, trong cuộc sống hàng ngày họ đều không sử dụng siêu năng lực của mình để trục lợi.

Anh cũng không nên lạm dụng thuật thôi miên, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra.”
“So sánh anh với siêu anh hùng sao?”
“Bởi vì em cảm thấy anh giống họ, đều rất mạnh.”
Không có người đàn ông nào là có thể kháng cự lại những lời đường mật, ngọt ngào của phụ nữ, Cừu Lệ cười cười: “Anh cùng lắm cũng chỉ là vai hề thôi.”
Khương Vũ xoa đầu anh: “Có em ở đây anh sẽ mãi mãi không phải vai hề.”
Bởi vì ở bên cạnh bạn trai học siêu giỏi thì vai hề vĩnh viễn là chính bản thân cô.
***
Kí túc xá của sinh viên học thạc sĩ ở Đại học Bắc Thành cũng không tệ lắm, hai người một phòng.
Bạn cùng phòng của Cừu Lệ là một anh chàng vận động viên đẹp trai, thấp hơn anh một chút, đầu đinh, mặc đồ thể thao và đi giày chơi bóng chày, trông có vẻ là một người rất cởi mở.
Vừa thấy Cừu Lệ bước vào anh ta lập tức đi lên, nhiệt tình cầm hành lý cho anh: “Chào cậu, tớ tên là Hà Anh Tuấn, là sinh viên của trường này, mong cậu giúp đỡ tớ trong thời gian tới.”
Cừu Lệ không phải là người cởi mở, không thích người quá nhiệt tình như cậu bạn mới này nên anh lạnh lùng không trả lời.
Nhưng Khương Vũ lại tươi cười tán gẫu với anh ta: “Anh ấy tên Cừu Lệ, chuyển từ đại học Hải Thành về, sau này mong cậu giúp đỡ anh ấy nhiều hơn.”
“Tôi biết cậu! Trước đó ở danh sách phân phòng ký túc xá nhìn thấy tên của cậu tôi đã cảm thấy quen quen rồi.

Không ngờ thật sự là cậu.

Cậu từng lên TV, là người có công lớn trong vụ án bắt những kẻ buôn lậu di sản văn hóa! Người nằm vùng đó, đỉnh của chóp! Siêu đỉnh! Trước đây tôi cũng muốn học tâm lý học để làm cảnh sát phân tích tâm lý tội phạm gì đó, nhưng đây chỉ là mơ ước của tôi.

Tôi rất ngưỡng mộ cậu.”
Cừu Lệ mặt không cảm xúc xoay người nói với Khương Vũ: “Đến phòng giáo vụ.”
“Đến phòng giáo vụ làm gì?”
“Xin đổi ký túc xá.”
Khương Vũ nhìn khuôn mặt vô tội của Hà Anh Tuấn nói: “Đừng, phòng này khá tốt, đúng hướng mặt trời, bạn cùng phòng tốt bụng.”
Tuy rằng hơi ồn ào nhưng Khương Vũ cảm thấy với tính cách cô độc của Cừu Lệ thì cần phải có người tới làm ồn.
Để anh ở một mình có khi lại đi về con đường tối tăm vắng vẻ ngày trước.
Hà Anh Tuấn thấy mình được không thích thì nhanh chóng nói: “Ờ thì… nghe nói khi thực hiện nhiệm vụ cậu bị bắn gãy chân.

Yên tâm, sau này lên xuống cầu thang tôi đi cùng cậu, lấy đồ ăn, lấy nước gì đó cứ để tôi lo.

Tôi là người rất quý mến bạn bè.”

Cừu Lệ hết sức nhẫn nại, bàn tay đã siết chặt lại rồi, bây giờ anh rất muốn đánh người.
Khương Vũ vội vàng nắm lấy tay anh, nói với người bạn Hà Anh Tuấn có đầu óc giống trẻ con này: “Anh ấy không tàn tật, chân bị thương đã được chữa khỏi.”
“Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!” Hà Anh Tuấn rất muốn làm bạn với Cừu Lệ nên nói tiếp: “Ờ… tối nay tôi cùng mấy người bạn trong trường hẹn nhau chơi ma sói, đúng lúc thiếu một người, cậu có muốn chơi cùng chúng tôi không?”
“Không chơi.”
“Được đó!”
Khương Vũ và Cừu Lệ đồng thời nói, không hề ăn ý chút nào.
Hà Anh Tuấn nhìn hai người rồi nói: “Vậy… có đi không?”
Cừu Lệ cúi đầu nhìn Khương Vũ một cái, Khương Vũ nắm lấy tay áo anh và gật đầu liên tục như muốn nói đi đi.
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Đi.”
“Được được được! Tốt quá, tốt quá! Hahaha.”
Khương Vũ biết anh không thích những chuyện ồn ào này nhưng cô hy vọng anh có thể tiến tới cuộc sống mới, quen những người bạn mới.

Điều này sẽ giúp ích cho nhiệm vụ “Cứu rỗi thiếu niên ác ma”.
Cô hy vọng Cừu Lệ có thể đường đường chính chính đi dưới ánh mặt trời.
Mà ánh mặt trời này cũng không phải là một mình cô mang lại mà nó đến từ những người xung quanh anh như: tình yêu thương của bậc cha chú, tình bạn bè thân thiết hay tình cảm thầy trò,… Những năng lượng tích cực này sẽ từ từ chữa lành vết thương tâm hồn của một người.
Có thể quen thêm bạn mới là cơ hội rất hiếm có.
Buổi tối, Khương Vũ kéo Cừu Lệ đến chỗ chơi board game khá nổi tiếng ở ngoài trường.
Hà Anh Tuấn giới thiệu những người bạn đang ở đây cho Cừu Lệ.

Bảy, tám người này đều là sinh viên học thạc sĩ tâm lý học của Đại học Bắc Thành, có người được tuyển thẳng, cũng có người thi.

Dường như họ đều biết Cừu Lệ, họ nhìn anh với ánh mắt hâm mộ, khâm phục.
Nhưng hâm mộ ở đây ít nhiều cũng có liên quan tới cô gái đi bên cạnh anh.
Bạn gái anh là hoa khôi đã tốt nghiệp, nhưng vẫn kiên nhẫn cùng anh tham gia cuộc gặp gỡ làm quen khiến người khác rất hâm mộ.
Nhưng khi chơi trò chơi, Khương Vũ mới phát hiện ra mình bị đánh đến không có sức để phản kháng lại với những người học tâm lý.
Cô cho rằng mình chơi khá tốt, trước kia chơi cùng những người bạn như Bộ Hi cô luôn là người lừa bọn họ.
Nhưng chơi với những người này, âm mưu của cô một giây sau đã bị lộ.
Nhưng so với Cừu Lệ thì trình độ của những người bạn này rất bình thường.

Dù Cừu Lệ làm người sói hay thôn dân đều đánh lừa đối thủ một cách ngoạn mục, khiến trò chơi từ trình độ cao cấp đã lên đến thần cấp.
Trình độ thấp kém như Khương Vũ chỉ có thể rời khỏi trò chơi để không kéo chân sau đồng đội, ngồi bên cạnh xem Cừu Lệ chơi.
Cô nhìn Cừu Lệ nói dối mọi người với vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc, lại còn khiến mọi người tin tưởng, không hề nghi ngờ lời nói dối của anh.
Khương Vũ sâu sắc cảm nhận được nếu mình và người đàn ông này kết hôn thì chắc chắn bị anh ăn chặn mà không hề hay biết.
Khương Vũ rời khỏi không khí căng thẳng của bàn ma sói, đi đến ghế sô pha ở sảnh chính nghỉ ngơi.

Sảnh chính có hai bàn đang chơi trò chơi, tiếng cười đùa vang khắp nơi.
Khương Vũ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Bộ Hi.
“Mình mới phát hiện Cừu Lệ là tên lừa đảo chuyên nghiệp! Vừa nãy chơi ma sói anh ấy chưa từng thua ván nào! Thật đáng sợ [run run].”
Bộ Hi: “Nếu anh ấy lừa cậu, bây giờ cậu mới phát hiện thì chứng tỏ anh ấy không lừa cậu.”
Khương Vũ: ?
Khương Vũ: “Cậu giỏi như vậy từ bao giờ?’
Bộ Hi: “[chống nạnh].”
Khương Vũ: “Nếu anh ấy muốn lừa tớ cũng là chuyện trong một giây.”
Bộ Hi: “Bản chất của hôn nhân là nói dối, mở một mắt nhắm một mắt sẽ mỹ mãn hạnh phúc, đừng tìm hiểu quá sâu.”
Khương Vũ: “Cậu có vẻ hiểu rõ nhỉ.”
Bộ Hi: “Tuy rằng tớ chưa từng kết hôn nhưng tớ đã chứng kiến những thăng trầm trong hôn nhân của bố mẹ tớ từ khi còn nhỏ đến giờ.“
Khương Vũ: “Hôn nhân toàn lừa dối, nói đúng hơn là toàn bạo lực.”
Kiếp trước cô đã từng trải qua cuộc hôn nhân như vậy nên cô mới biết đó là địa ngục.
Nhưng khi Khương Vũ uống xong ly nước, chuẩn bị quay lại thì thấy cửa được mở ra, vài người đàn ông đi tới.
Cô vừa ngẩng đầu liền va phải đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta sợ hãi kia.
Ly nước trên tay cô bỗng rơi xuống đất.
Đó là đôi mắt đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cô khiến cô không thể nào bình tĩnh được.
Mà Hoắc Thành bây giờ đã không còn là chàng trai ngây ngô thời cấp ba nữa.

Hắn ta mặc chiếc áo khoác đen lạnh lùng giống y hệt ác ma của kiếp trước, khiến Khương Vũ cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Hoắc Thành cũng thấy Khương Vũ, hai người nhìn nhau vài giây.
Bỗng nhiên hắn ta nở nụ cười đầy nham hiểm: “Đã lâu không gặp.”