Biên tập: Huyền
Hiệu đính: Xiaoxin
Khương Vũ ôm lấy chàng trai đang lảo đảo điên cuồng chạy về phía cô.
Anh dốc hết tất cả sức lực của bản thân, suýt chút nữa đã phải trả giá bằng chính sinh mạng cuối cùng mới có thể đến bên cạnh cô.
Trên người chàng trai vẫn còn mùi của cồn và nước khử trùng, cơ thể luôn nóng bừng, một chân không có cách nào giữ thăng bằng được nên đứng xiêu vẹo.
Khương Vũ lau nước mắt trên quần áo của anh, sau đó đưa tay vuốt ve hai má của anh.
Dưới cằm có hàng râu xanh xanh, cứng cứng, gai gai,…
Anh rất hưởng thụ mà cọ cọ lòng bàn tay mềm mại của cô, giống như một con chim mệt mỏi quay về tổ. Trái tim đã nhiều năm không có nơi nào để dựa vào cuối cùng cũng có bến đỗ.
“Không bao giờ như vậy nữa.” Cừu Lệ hôn lòng bàn tay cô: “Chị ơi, em không bao giờ làm như vậy nữa. Sau này em sẽ nghe lời chị.”
“Lại là câu này.” Khương Vũ giơ ngón trỏ gõ lên đầu anh: “Em sẽ không tin anh một lần nào nữa.”
“Chị tin em đi.” Anh nâng cằm cô, cắn lên môi cô, liều mình giày xé: “Tin em một lần cuối cùng thôi.”
“Ưm…”
Lúc mà chàng trai hôn cô, anh vẫn đang mở tròn mắt, con ngươi có ánh sáng mê người, nhìn thẳng vào cô mà quyến rũ, tựa như dã thú rình mồi khiến tim cô hỗn loạn.
Anh cắn cô, nghiền cô, rất dịu dàng nhưng lại rất mất kiểm soát.
“Em tin.” Khương Vũ nhỏ giọng nhẹ nhàng như đang cầu xin tha thứ: “Thật đó, em tin mà, bố mẹ em cũng đến đây, lỡ bọn họ đi ra nhìn thấy… ưm…”
Chàng trai lướt qua đầu lưỡi cô, liều mình giày xé một lúc, bấy giờ mới thả cô ra với vẻ miễn cưỡng.
Cảm giác đau đớn dưới chân không đáng được nhắc đến so với cảm giác thỏa mãn khi được ôm lấy người con gái mình yêu. Nếu cô không từ chối, anh thậm chí có thể đứng một ngày một đêm ở đây.
Cửa thang máy vang lên tiếng ‘tinh’, chị y tá đẩy xe lăn vội vàng chạy tới: “Này, bệnh nhân giường số 8, sau cậu có thể tự tiện xuống giường thế! Chân của cậu vừa mới phẫu thuật xong đó! Không đau à!”
Khương Vũ nghe thấy thế, cũng hoảng sợ, nhìn dáng vẻ này của Cừu Lệ tưởng như chỉ bị trật chân thôi. Suýt chút nữa cô đã quên rằng cẳng chân của thằng này bị đạn bắn!
Vậy mà anh lại có thể xuống giường, còn đi một chân xa như vậy nữa.
Thật sự vẫn không có cảm giác gì sao?
Y tá đẩy xe lăn tới, nói với Cừu Lệ: “Mau ngồi vào đây.”
Cừu Lệ không muốn ngồi trên xe lăn như người tàn tật. Vả lại còn là ở trước mặt bạn gái, nét mặt anh bình tĩnh nói: “Tôi không cần đâu, để cái thứ đồ chơi này để lại cho người cần nó đi. Tôi tự đi về được.”
Khương Vũ đánh lên đầu anh một cái: “Anh không cần chân nữa hả? Mau ngồi vào đi!”
Cừu Lệ bị Khương Vũ đánh nên đành ngồi vào xe lăn, để chị y tá đẩy anh về phòng bệnh.
Lúc đi vào thang máy, Cừu Lệ quay đầu lại nhìn cô: “Không vào đây à?”
“Vào đó làm gì thế?”
“Không phải lúc trước em nói dù cho một giờ, một phút, một giây cũng không xa nhau. Ngay cả đi vệ sinh cũng phải nhìn cho được…”
“À.”
“Đến đây.”
“Đây!”
Khương Vũ tới bên cạnh anh, anh cầm tay cô giống như một đứa trẻ cầm món đồ chơi mà nó thích nhất đặt trước ngực.
“Có muốn mang còng tay khóa tay em lại luôn không?” Cô tức giận hỏi anh.
“Thật ra thì cũng muốn lắm, nhưng mà cái còng tay em mua kia rất là SM, lỡ bị hai ông bố của em nhìn thấy, anh có còn mạng không?”
“…”
Buổi chiều hôm đó, Tạ Uyên và Trình Dã lợi dụng sơ hở thừa lúc Khương Vũ vắng mặt, tới phòng bệnh thăm hỏi Cừu Lệ. Tạ Uyên mua đủ loại thuốc bổ Đông Y đắt tiền để trên tủ, còn Trình Dã thì mang một túi táo đỏ.
Cừu Lệ nằm trên giường bệnh, chân trái nâng lên, đặt một chân lên giá đỡ.
Thấy hai chú tới đây, Cừu Lệ hơi ngồi dậy.
Đương nhiên anh biết hai chú đến vì chuyện gì, do đó mà anh bày trận sẵn sàng đón quân địch.
Tạ Uyên ngồi trên sô pha tiếp khách rất có khí thế, vô cảm nhìn Cừu Lệ. Còn Trình Dã lại đi tới trước mặt anh, đưa tay gõ chân trái đang bó thạch cao: “Bị thương nặng lắm hả? Có phải cắt hay không thế?”
“Không đâu ạ.” Cừu Lệ nói: “Bác sĩ nói có thể bình phục, có vài phương án điều trị như thay khung xương giả, hoặc là để thời gian dài sẽ tự lành. Cháu có thể chọn, sẽ không tàn phế…”
Tạ Uyên liếc mắt một cái đã nhìn ra sự luống cuống trong đáy mắt của chàng trai, ông hỏi thẳng, “Có thể khôi phục là như trước đây, hoàn toàn bình thường hay không?”
Cừu Lệ im lặng vài giây rồi nói: “Có thể ạ.”
“Có thể cái con khỉ.” Tạ Uyên lạnh lùng nói: “Xương cốt con mẹ nó đã nứt ra hết rồi, còn có thể khôi phục. Thằng nhóc cậu không phải cắt chân đã là may lắm rồi, cả đời này chỉ có thể dựa vào nạng thôi.”
“Ấy ấy!” Trình Dã nháy mắt không ngừng với ông: “Đây là người bệnh đó, ông gào lên với người bệnh làm gì thế. Ông xem ai cũng là nhân viên công ty 996 [1]của ông hả? Đồ tư bản vô nhân tính.”
Thật ra ông không phải vì thương cho Cừu Lệ, mà là muốn đối đầu với Tạ Uyên.
Nếu Tạ Uyên đối xử tốt với Cừu Lệ thì ông sẽ đối xử tệ với Cừu Lệ. Còn nếu mà Tạ Uyên cứ luôn lớn tiếng với Cừu Lệ, thì ông sẽ giúp anh.
Tạ Uyên thật sự tức giận. Nếu không phải nhìn thấy thương tích của Cừu Lệ nghiêm trọng như vậy, ông thật sự nghĩ muốn đánh anh một trận no đòn, mà đánh một trận cũng không hết giận được. Tốt nhất là làm cho anh cút đi thật xa, để cả đời này anh cũng không xuất hiện trước mắt Tiểu Vũ nữa.
Ngay từ đầu thì ông đã không coi trọng Cừu Lệ rồi, nhưng mà không biết làm sao Tiểu Vũ lại thích. Thích thì thích thôi, ông cũng dốc hết toàn bộ sức lực giúp anh, lót ra cho anh một con đường lớn…
Là thằng nhóc này mua dây buộc mình, khiến cho Tiểu Vũ đau lòng hết lần này đến lần khác. Cuối cùng lại lún sâu vào vũng bùn, suýt chút nữa đã đi vào con đường tù tội, phá hủy hạnh phúc cả đời của con gái ông.
Tạ Uyên không cần biết quá khứ anh đã trải qua những gì, người duy nhất mà ông quan tâm tới chỉ có Tiểu Vũ…
“Trước kia cậu cảm thấy mình không xứng với nó.” Tạ Uyên lạnh lùng nói: “Bây giờ cậu có thể dựa vào gì mà đến với nó.”
Cừu Lệ biết Tạ Uyên không thích mình, suy bụng ta ra bụng người. Nếu mà là con gái của anh, chỉ sợ anh còn tức giận hơn so với Tạ Uyên nữa.
Rất lâu sau đó, anh cũng không nói một câu nào.
Đúng, không xứng. Trước đây không xứng, bây giờ lại càng không xứng hơn nữa.
Nhưng mà lời nói của Tạ Uyên đã lập tức đâm vào phế phổi của Trình Dã. Ông ghét nhất là nghe được những lời mà cứ xứng với chả không xứng.
Nếu không phải do những quan niệm sáo rỗng cũ rích đó, ông đã sớm đến với Mạn Mạn rồi. Thậm chí hạnh phúc hơn hai mươi năm của hai người cũng đã bị điều này làm cho lỡ mất.
“Ông già chết tiệt này!” Ông dứt khoát chửi ầm lên với Tạ Uyên: “Chuyện của mấy đứa trẻ ông quản nhiều như vậy làm gì. Nó không xứng, vậy thì ông đi tìm người xứng đôi đưa đến trước mặt con gái ông, xem nó có thích hay không, có muốn hay không!”
Tạ Uyên không thèm đếm xỉa đến Trình Dã, nhìn Cừu Lệ, nói: “Trả lời tôi.”
Cừu Lệ lắc lắc đầu, cười gượng một cái.
Nói cái gì bây giờ.
Anh không có lời nào để nói cả.
“Cháu đã thử rời khỏi cô ấy. Rời khỏi cô ấy sau đó rời khỏi thế giới này.” Anh gượng cười rồi nói: “Nhưng mà do Tiểu Vũ không quên được cháu, thôi miên cũng không được. Em ấy không quên được, thì cháu sẽ không thể rời khỏi.”
Sắc mặt Tạ Uyên càng lúc càng lạnh như băng: “Vậy thì xem ra vẫn là Tiểu Vũ của chúng tôi làm lỡ chuyện của cậu?”
“Trước kia là cháu không tốt, nhưng mà sau này cháu sẽ tốt. Cháu sẽ thi nghiên cứu sinh, nếu mà được, còn có thể học lên tiến sĩ…”
Cừu Lệ không biết nên nói thế nào, anh hạ thấp thái độ, giọng nói mang theo khẩn cầu khao khát nhỏ nhoi: “Cháu mất rất nhiều công sức mới leo lên được, mong chú… châm chước.”
Vốn Tạ Uyên đang muốn mắng anh một trận, nhưng khi nghe chàng trai khó khăn nói ra hai chữ ‘châm chước’ kia, quả thực là làm trái tim ông bỏ ngỏ…
Khiến cho một người đàn ông hạ tôn nghiêm của mình xuống, đi cầu xin một mối quan hệ không hề xứng đôi một chút nào, Tạ Uyên là người hiểu rõ điều đó cần bao nhiêu can đảm hơn bất kỳ ai.
Không phải lúc trước ông cũng cầu xin bà cụ kia một cách hèn mọn, xin bà cho ông một cơ hội. Cho ông thời gian vài năm thôi, ông sẽ chứng minh bản thân mình, chứng minh bản thân có thể cho cô ấy hạnh phúc.
Cuối cùng Tạ Uyên cũng không nỡ chỉ trích gì thêm nữa, chỉ là không khách khí gõ lên cái chân của anh: “Tôi sẽ không gả con gái của tôi cho một người đàn ông què chân. Cậu phải đứng lên thật thẳng, hoặc là cút xa cho tôi.”
“Cháu sẽ tốt lên, sẽ không làm cho em ấy phải xấu mặt.”
“Tốt nhất là cậu nói được làm được.”
Tạ Uyên nói xong, nghiêm mặt lạnh rời khỏi phòng bệnh, hai tay Trình Dã đút vào trong túi, nói: “Đừng có quan tâm ông ta, ông ta là đồ khẩu xà tâm phật[2]. Có ai thương con gái rượu của ông ta hơn ông ta đâu. Trước khi tới gặp cháu, ông ta đã liên hệ giúp cháu chuyên gia chỉnh hình giỏi nhất cả nước rồi, nói là phải chữa lành cho cháu bằng bất cứ giá nào.”
“Cháu cảm ơn.” Cừu Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Trình Dã đi đến bên giường bệnh, vỗ nhẹ cái chân của anh: “Chân có khỏi hay không chỉ xếp sau thôi, nhưng chú nghe bác sĩ nói vấn đề lớn nhất của cháu không phải ở chân.”
“Vâng, cháu có có bệnh khó chữa về tâm lí. Cháu không cảm nhận được thế giới.”
Trình Dã lo lắng hỏi: “Bệnh này có thể chữa được không?”
“Có thể, cháu sẽ phối hợp trị liệu.”
“Chú đã hỏi kỹ bác sĩ rồi. Mặc dù đây là bệnh về tâm lý nhưng mà nghe nói còn ảnh hưởng đến chức năng của các bộ phận trên cơ thể. Ừ thì, cậu cũng biết đó, chú cũng rất muốn có cháu.”
Cừu Lệ không nói gì, chỉ nhìn ông: “Chú lo lắng nhiều rồi.”
“Thật vậy à? Sẽ không ảnh hưởng tới phương diện kia chứ, chú không thể nói chuyện này với Tiểu Vũ. Nhưng chúng ta đều là đàn ông, có bệnh thì phải trị! Đừng xấu hổ! Bố sẽ cố gắng hết sức trong khả năng để giúp con!”
Nếu không phải vì đi đứng bất tiện, Cừu Lệ đã sớm đá ông ra ngoài rồi.
Cái lão khó ưa này, lúc trước ông mê hoặc tâm trí Tiểu Vũ như thế nào mới khiến cô nhận ông thế?
“Cháu thật sự… không sao cả.”
“Đừng có ngại mà!”
Đúng lúc Khương Vũ quay về, lúc ở cạnh cửa nghe thấy Trình Dã lải nhải mấy câu không đàng hoàng: “Bố, bố đang nói cái gì thế!”
“Ấy.” Trình Dã nhìn thấy Khương Vũ, hơi lúng túng: “Chuyện đó, không có chuyện gì, không có chuyện gì hết. Các con cứ nói chuyện nha, bố đi trước đây!”
Nói đoạn, ông vội vàng rời khỏi.
Khương Vũ mang hộp giữ nhiệt đi vào phòng bệnh, nói: “Trình Dã rất đáng ghét.”
“Ông ấy cũng rất quan tâm em.”
Chỉ cần vậy thôi cũng khiến Cừu Lệ sẵn lòng tha thứ cho những điều đáng ghét của ông.
Mặc dù đôi khi thật sự rất đáng ghét.
Cừu Lệ bật ti vi lên, đúng lúc có chương trình tạp kỹ của kênh giải trí. Trình Dã đang tham gia chương trình có nội dung là một trận đấu thể thao cảm giác mạnh. Có vẻ là ông đang chơi khăm cái ngôi sao khác vì nhìn thấy dáng vẻ của họ sợ tới mức run lẩy bẩy.
Những ngôi sao khác đứng trước đài nhảy Bungee nhưng lui về phía sau, hét lớn: “Không muốn không muốn!”
Chỉ có Trình Dã, nhìn camera rồi sau đó đưa lưng với vách núi đen cao mấy chục nghìn mét. Miệng ông mỉm cười ung dung, nhún người nhảy xuống.
Khương Vũ không thể phủ nhận sức hấp dẫn của Trình Dã rất lôi cuốn.
Ở trước màn ảnh, ông là người đàn ông có thể làm cho vô số cô gái bằng tuổi mình, thậm chí là mấy cô bé còn nhỏ tuổi hơn cô mê muội hét chói tai.
Nhưng mà ở trước mặt cô, Trình Dã chỉ là một ông bố bình thường, cứ hay dài dòng vô nghĩa.
Nhưng chỉ có xuất phát từ tình yêu thương mới có thể biến ông từ người đàn ông có thể chuyện trò vui vẻ về sự sống và cái chết thành ông chú dài dòng văn tự.
Khương Vũ không phải con gái ruột của ông, nhưng yêu ai yêu cả đường đi vì ông yêu mẹ.
Khương Vũ ngồi xuống bên cạnh giường bệnh Cừu Lệ, vừa xem TV, vừa gọt táo: “Em gặp thầy Tống Dụ Hòa ở trước cửa bệnh viện, thầy ấy nói trường đã đóng dấu phê duyệt miễn thi chương trình sau đại học của anh.”
“Cho dù không được phê duyệt thì anh cũng có thể thi đậu.”
Khương Vũ nở nụ cười, đánh lên trán anh: “Biết anh giỏi rồi đấy!”
Cừu Lệ tránh thoát khỏi mũi dao của cô, hoảng hồn: “Muốn mưu sát chồng à.”
“Em còn tưởng anh không sợ chết đấy chứ.” Khương Vũ lắc lắc con dao nhỏ lập lòe ánh sáng, mặt vô cảm, nói: “Dù sao thì anh cũng là người đàn ông không sợ hãi khi đối diện với bom đạn.”
Cừu Lệ biết con nhóc này còn đang canh cánh trong lòng chuyện trên thuyền, anh bảo Tống Dụ Hòa đừng nói chi tiết chuyện trên thuyền cho Khương Vũ nghe. Nhưng nếu cô thật sự muốn biết chuyện thì chắc gì đã giấu được cô.
Cừu Lệ nhìn cô, còn nói một cách nghiêm túc: “Anh sẽ không như vậy nữa. Từ nay về sau, Cừu Lệ chính là người đàn ông sợ chết nhất trên thế giới này.”
“Anh chắc à.”
“Ngoéo tay đi?”
Cừu Lệ chủ động chìa ngón út dễ thương với cô, khóe miệng Khương Vũ hiện ra một cái má lúm đồng tiền, móc lấy ngón tay anh: “Ngoéo tay. Nếu mà anh lại tự làm tổn thương chính mình…”
Khương Vũ suy nghĩ một hồi, vậy mà vẫn không nghĩ ra hình phạt thích hợp.
Cừu Lệ nói thay cô: “Vậy thì vừa lúc để cho suy đoán của bố Dã em thành thật.”
Khương Vũ chớp mắt, thật lâu sau đó mới phản ứng lại
???