Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 102




Biên tập: Mun

Hiệu đính: Xiaoxin

Khương Vũ biết tính của Cừu Lệ, nếu anh đã không muốn cho bạn biết đáp án thì sẽ có hàng trăm cách để bạn không nghi ngờ.

Nhưng Khương Vũ không muốn làm kẻ ngốc để anh lừa dối. Cô quyết định mình phải tìm hiểu sự thật.

Hai ngày sau cô cũng không hỏi Cừu Lệ đi đâu hay làm gì, không đi theo dõi anh mà chỉ ở văn phòng chơi game cùng Đoạn Bác.

Nhưng thực tế thì sau khi Cừu Lệ ra khỏi văn phòng, cô và Đoạn Bác sẽ ngồi trước máy tính, mở hệ thống định vị GPS.

Khương Vũ cài chip ở túi trong của áo khoác nên sẽ không bị phát hiện.

Tuy nhiên hệ thống hiển thị lịch trình di chuyển của Cừu Lệ rất bình thường. Một cung đường hai điểm đến là thư viện của trường, phòng tư vấn.

Đoạn Bác chỉ vào bản đồ trên máy tính rồi nói với giọng bất lực: “Cô nhìn đi. Tôi đã nói là hai tuần sau anh Lệ phải thi mà cô không tin. Ngày nào anh ấy cũng đến thư viện, bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi, thậm chí là phải dừng công việc lại. Vậy nên anh ấy không có thời gian để làm những việc kia đâu.”

Đôi khi Khương Vũ cũng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.

Chẳng lẽ anh thật sự không làm chuyện xấu? Nhưng nếu anh bình thường thì tại sao nhiều năm sau lại bị tử hình.

Cô cảm thấy chắc chắn là có chỗ đáng nghi.

Sự thật cho thấy Khương Vũ nghi ngờ là đúng.

Khi cô đến thư viện thì vị trí định vị chỉ có chiếc áo khoác được vắt trên ghế.

Trên bàn có một cuốn sách tiếng Anh đã đọc được một nửa. Mà trên trang sách có một con chip mini đang nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ.

Bên cạnh con chip thì có hình vẽ mặt con chó đáng yêu đang làm vẻ khiêu khích.

Còn người thì chẳng thấy bóng dáng đâu.

***

Cừu Lệ lại gặp Hoắc Thương Lâm một lần nữa.

Lần này là ở trong cabin của một con tàu du lịch ven biển, trong căn phòng nhỏ có một cái bàn và mấy người vệ sĩ.

Trên bàn có một cái máy phát hiện nói dối, chắc chắn cái này tốt hơn nhiều so với cái máy mà Đoạn Bác và Khương Vũ dùng để gây rối hôm qua.

Hoắc Thương Lâm mở hai tay ra, nói với anh: “Không phải là tôi không tin cậu, nhưng là một thương nhân thì làm gì cũng phải cẩn thận. Lần trước cậu đã cho tôi thấy năng lực của cậu. Nhưng tôi muốn cậu chứng minh bản thân có đáng để người khác đặt niềm tin hay không ngay tại đây.”

Hoắc Thương Lâm ngồi đối diện đang nhìn anh chằm chằm.

Dù cho anh có thuật thôi miên giỏi đến đâu thì nói dối sẽ bị máy phát hiện ngay lập tức.

“Câu hỏi đầu tiên. Cậu có trung thành với tôi không?”

Cừu Lệ nói: “Không.”

Tần suất của điện tâm đồ vẫn bình thường.

Hoắc Thương Lâm nhìn chằm chằm vào biểu đồ đang biểu diễn đường tần suất trên máy tính.

Anh ta cụp mắt xuống rồi bỗng nhiên hỏi: “Không trung thành thì còn làm ăn gì nữa?”

Cừu Lệ bình tĩnh nói: “Tôi chỉ trung tành với tiền.”

Hoắc Thương Lâm thoáng nhìn Cừu Lệ rồi cười phá lên: “Thú vị đấy! Câu thứ hai: cậu có phải là cảnh sát nằm vùng không?”

“Không phải.”

Điện tâm đồ bình thường.

“Câu thứ ba là tiền và phụ nữ cậu chọn cái nào.”

Cừu Lệ hơi do dự rồi nói: “Tôi kiếm tiền là vì phụ nữ.”

Hoắc Thương Lâm cho người tháo máy phát hiện nói dối ra.

Câu hỏi thứ ba này không liên quan đến máy phát hiện nói dối mà anh ta chỉ muốn thông qua đó để đưa ra quyết định thôi. Nếu Cừu Lệ chọn phụ nữ thì anh ta sẽ lập tức cho người giết chết anh rồi ném xuống biển ngay trong đêm.

Bởi vì anh ta nghĩ anh nói dối nhưng máy cũng không phát hiện ra. Người như vậy thì sao có thể dùng được.

Một người vừa có tiền thì lập tức đi mua mĩ phẩm đắt tiền cho bạn gái mà nói trung thành với tiền thì anh ta lấy cớ gì tin được.

Anh có thể không trung thành với tôi nhưng trung thành với tiền thì rất dễ giải quyết.

Vậy nên Hoắc Thương Lâm đã nói kế hoạch của mình cho Cừu Lệ biết.

“Thời gian xuất phát là 1 giờ 23 phút đêm.”

“Đêm nay?”

“Có vấn đề gì à? Chẳng lẽ cậu không quen với những việc đột xuất?”

Anh nói: “Một chút.”

“Vậy cậu tập quen dần đi. Chẳng lẽ tôi lại phải thông báo trước với cậu để cậu chuẩn bị?”

Cừu Lệ biết Hoắc Thương Lâm vẫn chưa tin tưởng mình hoàn toàn.

“Chúng ta giả làm thuyền đánh cá để đi vào vùng biển quốc tế. Sau đó sẽ đổi thuyền để giao dịch. Tôi sẽ đi cùng cả quá trình, tốt nhất là không nên xảy ra vấn đề gì, nhưng nếu gặp hải quân thì…”

Anh ta nhìn anh và nói: “Cậu biết nên làm thế nào rồi đấy. Tôi muốn chuyến hàng này phải đảm bảo không xảy ra sai sót.”

“Tôi có thể cam đoan.”

Hoắc Thương Lâm bảo đàn em tịch thu điện thoại của Cừu Lệ và kiểm tra anh toàn thân. Khi xác định không có thiết bị liên lạc nào thì mới yên tâm.

“Cậu ở đây chờ đi. Nếu thấy chán có thể đi đánh bóng bàn.”

Dứt lời, anh ta dẫn anh vào phòng giải trí.

Anh ngồi trên ghế sô pha, anh ta cho người đem lên một ly nước: “Cậu lần đầu làm việc này lo lắng cũng là bình thường, nhưng làm nhiều sẽ quen thôi. Nếu hợp tác vui vẻ thì sau này tôi sẽ mang cậu đi làm giàu.”

“Vào những lúc thế này tôi không quen uống nước.”

“Cũng đúng. Uống một chút nước rồi lại làm lỡ việc.”

Cừu Lệ để cốc nước xuống, để lưỡi phía sau hàm răng để ấn vào máy cảm biến được đặt ở đó.

Anh biết con thuyền này đã bật máy nhiễu sóng vô tuyến, dù cho thuyết bị định vị nhỏ đến đâu cũng sẽ bị phát hiện.

Mà Tống Dụ Hòa đã chuẩn bị cho Cừu Lệ một cái máy cảm biến đặt ở răng, nó không thể truyền tin qua sóng điện nhưng có thể truyền tin ngắn ở khoảng cách xa thông qua sự rung động của răng. Hơn nữa tin tức sẽ được bảo mật an toàn và sẽ không bị tần số ra-đa phát hiện ra.

Mà Tống Dụ Hòa ở bên kia cũng nhận được cuộc gọi của đồng đội nói Cừu Lệ đã khởi động máy cảm biến. Ông ta đang ngồi ăn cơm với vợ nhưng khi nhận được điện thoại thì lập tức thay đồ rồi đi đến sở cảnh sát.

Người phụ trách vụ án này là một vị cảnh sát họ Trần, tên là Trần Ngôn. Ông ấy đã cùng cấp dưới bàn bạc chiến lược và trang bị đầy đủ vũ khí, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Ông ấy vừa quay ra thì thấy Tống Dụ Hòa đang vội vàng đi tới: “Theo như tần suất mà người truyền tin gửi về thì từ việc tính ra kinh độ, vĩ độ. Nếu không nhầm thì thời gian giao dịch là đêm nay.”

“Tiếp tục quan sát để đề phòng địa điểm bị thay đổi.”

“Cảnh sát Tống, ông phụ trách giai đoạn thẩm vấn, không cần tham gia vào hành động.”

“Tôi phải đi cùng.” Tống Dụ Hòa kiên quyết nói: “Đó là học trò của tôi.”

“Có lẽ là tối nay hành động. Vì không biết thời gian cụ thể nên tôi đã báo với hải quân bên kia sắp xếp trước, tối hôm nay chúng ta sẽ cho họ bắt ba ba trong rọ.”

Tống Dụ Hòa nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 9 giờ 43 phút rồi.

Ông hỏi Trần Ngôn: “Tôi đã từng nhắc với ông chuyện bạn gái của Cừu Lệ đến Hải Thành. Ông đã cho người qua đó chưa?”

“Tôi đã phái một cảnh sát khá giỏi đến bảo vệ 24/24. Hôm nay con bé ở thư viện của trường

cả ngày, vừa mới về khách sạn, vẫn an toàn, không có vẫn đề gì xảy ra.”

Tống Dụ Hòa vẫn không yên tâm: “Ông cho thêm một nguời đến xem tình hình ở văn phòng tư vấn đi”

***

Rạng sáng, Hoắc Thương Lâm đưa Cừu Lệ và đàn em của mình lên thuyền đánh cá có tên là Cá Mập.

Đêm nay sóng và gió rất mạnh nên rất ít thuyền ra khơi. Trong màn đêm, thuyền Cá Mập như một chiếc lá cô độc ngược sóng mà đi.

Hoắc Thương Lâm luôn cho rằng những ngày sóng và gió biển mạnh là những ngày đẹp nhất để làm giao dịch trên biển.

Anh ta dẫn anh xuống khoang dưới cùng xem những lô di vật văn hóa bằng đồng mà anh ta đã đánh cắp.

Số lượng bảo vật khá nhiều. Cái nào nhỏ thì cất vào trong bao gạo để tránh bị hư hại khi vận chuyển. Còn những đồ lớn, cồng kềnh thì chất đầy khoang và được che bằng vải đen.

Hoắc Thương Lâm chỉ cho Cừu Lệ nhìn qua rồi dẫn anh trở về phòng nghỉ trên tầng hai. Anh vẫn bình tĩnh quan sát anh ta.

Cho dù anh ta ngồi trên sô pha chơi bài hay đi ra boong tàu hút thuốc đều có dáng vẻ bình tĩnh, lão làng nhưng Cừu Lệ lại cảm thấy có lẽ do anh ta lần đầu làm việc này nên trong lòng rất lo lắng.

Anh ta thoáng nhìn anh rồi mỉm cười.

Hoắc Thương Lâm biết anh đã nhìn rõ tâm tư của mình. Mà điều này làm anh ta cảm thấy như bị xúc phạm. Tâm trạng lại vì thế mà càng lo lắng hơn.

Nhưng cũng không phải là anh ta không chuẩn bị gì.

Anh ta quay lại sô pha, mở laptop ra rồi xoay màn hình về phía anh.

Cừu Lệ liếc qua màn hình, rồi cảm thấy hơi lo lắng.

Trên màn hình là một cô gái mặc chiếc áo khoác rộng màu đen, cô đang ngồi trên ghế, hai tay bị trói ở đằng sau, trên miệng thì nhét một miếng vải đen. Cô đang nhìn về phía anh với ánh mắt kinh ngạc, hoảng sợ.

Cừu Lệ xiết chặt tay lại. Anh giơ tay về phía cô nhưng lại bị mấy tên đàn em giữ lại. Anh giãy giụa phản kháng nhưng vô ích.

“Anh dám động vào cô ấy!”

Nếu ánh mắt có thể giết người thì Hoắc Thương Lâm đã bị anh giết chết từ lâu.

Cuối cùng trong lòng Hoắc Thương Lâm cũng thoải mái hơn. Anh ta không thích anh cười vì khi anh cuời rất đáng sợ.

“Cậu yên tâm đi, tôi chỉ đề phòng bất trắc thôi. Nếu đêm nay cậu làm tốt, giao dịch thành công thì tôi sẽ lập tức thả cô ta.”

Tay anh ta vuốt ve khuôn mặt cô qua màn hình máy tính: “Nếu có chuyện bất ngờ xảy ra thì trước khi cậu chết, tôi sẽ giết cô ta trước mặt cậu.”

Ánh mắt cô đầy lo lắng, sợ hãi.

Cừu Lệ cầm máy tính lên, dịu dàng nói: “Chị sẽ không sao đâu. Tin tưởng anh, sẽ không sao đâu.”

Khương Vũ bị bịt miệng nên không thể nói, cô chỉ có thể lắc đầu và nháy mắt với anh để anh nhìn quần áo mình.

Áo cô đang mặc là chiếc áo khoác mà anh đã để lại ở thư viện.

Cừu Lệ bình tĩnh lại, dịu dàng nói với cô: “Sau đêm nay anh sẽ không bao giờ đi nữa.”

Khóe mắt cô đỏ lên, gật mạnh đầu.

“Vậy chị hãy tưởng tượng mình đang nằm trong chăm ấm áp, sợi bông mềm mại của chăn khẽ lướt qua làn da. Em hãy nhắm mắt lại, cả người nhẹ nhàng, mí mắt nặng trĩu, cảm giác buồn ngủ đang dần dần lấn át tất cả.”

Cô gái nghe lời nhắm mắt lại nhưng vẫn không yên tâm mà hé một mắt ra nhìn.

Cừu Lệ nói tiếp: “Em nghe thấy tiếng thở của người khác nhưng đừng quan tâm đến nó. Hãy giữ vững hô hấp của mình, từ từ tiến vào giấc mơ như trong quả cầu thủy tinh.”

Lúc này Hoắc Thương Lâm bỗng ngáp một cái. Anh ta cảm thấy mình cũng sắp ngủ theo nên đành phải ra boong tàu hút thuốc cho tỉnh táo.

Cừu Lệ liếc qua anh ta.

***

Bên phía cảnh sát chia thành hai đội, một đội trực tiếp ra biển bắt thuyền buôn lậu do Tống Dụ Hòa dẫn đầu, đội còn lại đi tới văn phòng tư vấn của Cừu Lệ do Trần Ngôn dẫn đầu.

Đoạn Bác thấy cảnh sát tới thì căng thẳng đến mức run rẩy.

Trần Ngôn nói qua mọi việc và hỏi anh ta có biết nơi cuối cùng Khương Vũ đến không.

“Tôi nhớ là cô ấy nói đến thư viện tìm anh Lệ, sau đó thì về khách sạn. Lúc đó cô ấy rất tức giận vì bị anh Lệ lừa.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó cô ấy quay lại khách sạn và mang cả áo của anh Lệ về.” Đoạn Bác lo lắng hỏi: “Chú cảnh sát, cô ấy không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Chúng tôi nghi ngờ cô ấy bị bắt cóc.”

“Hả!”

Đoạn Bác cuống lên, không biết phải làm gì: “Xong rồi, xong rồi! Tôi đã hứa với anh Lệ là chăm sóc cô ấy thật tốt. Sao cô  ấy lại bị bắt cóc, là ai bắt chứ.”

“Cậu nghĩ kĩ lại xem lúc cô ấy về có gì kì lạ không? Đằng sau có xe theo dõi không? Có nhớ biển số xe không?”

“Không có! Tôi chẳng nhìn thấy gì hết.”

Trần Ngôn thấy chỗ Đoạn Bác không có manh mối, vì để tránh lãng phí thời gian nên đành cho người đi xem camera giám sát trên đường Khương Vũ đi từ thư viện về khách sạn.

Đúng lúc này thì Đoạn Bác bỗng nhớ ra gì đó, vỗ trán nói: “Lúc đó cô ấy cầm áo khoác của anh Lệ.”

“Vậy nên?”

“Trên áo của anh Lệ có gắn con chip định vị GPS.”

Trần Ngôn giật giật khóe miệng.

Giới trẻ bây giờ đều như vậy sao.

Đoạn Bác vội vàng mở máy tính, kiểm tra định vị.

Chẳng mấy chốc đã xác định được vị trí của Khương Vũ. Cô đang ở khách sạn có quy mô nhỏ ở vùng ngoại ô hẻo lánh.