Họ dừng chân trước phòng bệnh số 6, Diệp Mộng nhờ Phạm Thiên, Phạm Hỉ chắn cho mình, còn cô cẩn thẩn đứng nép phía sau.
Cứ ngỡ đã quen nhìn Tiêu Khải gầy gò xanh xao, làn da trắng bệch không chút sức sống, thế nhưng Diệp Mộng vẫn đau lòng.
Khi mẹ cô trở lại với hộp cơm trên tay, phía trước căn phòng không còn ai cả.
Phạm Thiên, Phạm Hỉ tôn trọng cảm xúc của Diệp Mộng, họ để cho cô một khoảng riêng tư rồi lặng lẽ theo đằng sau, không dám quấy rầy.
***
- Diệp Mộng! Diệp Mộng!
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc liền xoay đầu lại, Lục Hiển bất ngờ chạy đến khụy gối trước xe lăn của cô.
- Mấy ngày qua anh đã rất lo cho em, sao em lại ở đây?
- Lục Hiển, em...
Diệp Mộng còn cả một câu chuyện dài chưa biết phải kể làm sao, lời nói tiếp theo của Lục Hiển khiến cô chết lặng.
- Chuyện anh sắp kết hôn làm em đau lòng đến sinh bệnh?
Cô khẽ nâng mày nhìn anh, đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười lạnh, hóa ra anh thật sự kết hôn với người khác vậy mà cô đã cố chấp không tin.
Trước khi gặp lại anh Diệp Mộng đang đứng giữa ranh giới hi vọng và từ bỏ, giờ thì đoạn tình này phải kết thúc ở đây thôi.
Cố giấu đi nghẹn ngào, Diệp Mộng vờ bình thản giải thích cho qua chuyện:
- Anh hiểu lầm rồi, em chỉ là gặp một tai nạn nhỏ...
- Em đừng có lừa anh!
Lục Hiển thẳng thừng chen ngang.
Nhìn cơ thể nhiều thương tích của Diệp Mộng, Lục Hiển có chút thương xót, hắn cho rằng Diệp Mộng không thể chấp nhận được sự thật, tuyệt vọng đến mức tự hành hạ bản thân đến ra nông nổi.
- Diệp Mộng ngoan ngoãn đợi anh, đến khi anh lấy được quyền thừa kế nhất định sẽ quay về với em.
Lục Hiển vốn đã tính kĩ, Cát Tư Na xuất thân danh giá lại hiểu rõ thương trường rất thích hợp để phụ trợ cho hắn.
Đến khi lấy được tập đoàn Lus, hắn liền li dị với Cát Tư Na, mang Diệp Mộng về làm vợ chẳng phải rất vẹn toàn sao?
Hắn siết chặt lấy bàn tay cô, Diệp Mộng có chút mơ hồ liền rụt lại.
- Anh nói vậy là có ý gì? Chuyện hôn sự của anh em không trách, còn muốn em phải chờ đợi gì nữa? Chúng ta đã đến lúc phải dứt khoát rồi.
- Dứt khoát? Tại sao? Anh đúng là sắp kết hôn với Na Na nhưng anh đâu định nói chia tay với em? Cưới ai là quyết định của anh nhưng anh đảm bảo vẫn có thể mang đến hạnh phúc cho em, hiểu không?
"..."
Diệp Mộng dở khóc dở cười, loại lý lẽ này ở đâu ra? Một kẻ sắp có vợ lại không an phận còn muốn "trái ôm phải ấp"?
Lục Hiển trước mắt cô bây giờ cứ như là một người khác vậy, những lời đểu cáng đó mà hắn cũng có thể nói một cách trơn tru.
Dù còn yêu đi nữa Diệp Mộng cũng không bao giờ mù quáng biến bản thân trở thành kẻ thứ ba chen chân giữa họ.
Thấy phản ứng chậm chạp của Diệp Mộng, Lục Hiển thở dài:
- Anh biết em khó chấp nhận nhưng anh là vì tương lai của chúng ta.
Sau này anh có tất cả, em muốn gì anh cũng cho em, bây giờ em chịu thiệt thòi một chút có được không?
Càng nghe Lục Hiển nói Diệp Mộng càng quặn thắt tim gan, thà là bản thân anh gặp được người khác tốt hơn nên thay lòng đổi dạ, cô đã chẳng phải thất vọng thế này.
Đó hoàn toàn không phải là tương lai cô mong muốn, thứ Diệp Mộng cần là một cuộc sống bình thường an yên.
- Đủ rồi Lục Hiển, đừng lấy em làm lí do biện minh cho tham vọng của anh.
Cứ cho rằng sau này anh có tất cả đi, nhưng anh sẽ không có em đâu.
Lục Hiển đưa tay lên giật lỏng cà vạt ra, gương mặt xám xịt hất ngược lên trời nghênh ngang, hắn không ngừng chỉ chỏ vào đầu Diệp Mộng:
- Anh nói sao thì em mới chịu hiểu? Nếu địa vị của em có thể giúp được anh, cớ gì anh phải đi cưới người khác?
- Hóa ra là vậy! Là lỗi của tôi được chưa? Tôi phải chúc phúc cho anh mới đúng.
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đã cố kìm nén nhưng Diệp Mộng tủi thân đến bật khóc.
Cô đã từng cảm kích anh vượt qua định kiến giàu nghèo mà yêu thương cô, hóa ra cô đã tự mình ảo tưởng.
Mắt khóc môi cười ngây dại, phải cảm ơn ông trời đã sớm cho cô nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta.
- Đủ rồi nhé, dừng lại ở đây thôi! Tôi không hi vọng có ngày gặp lại anh nữa.
Diệp Mộng xoay bánh xe định rời đi, Lục Hiển không cam tâm thô bạo xốc người cô dậy, hắn quát như tát nước vào mặt cô:
- Em chỉ có nhan sắc thôi Diệp Mộng, anh ghét dáng vẻ thanh cao, tự cao tự đại của em.
- Lục Hiển, xin anh tự trọng! Từ giờ phút này chúng ta là người dưng qua đường, đừng làm phiền tôi!
- Em còn định làm giá? Em vừa nghèo vừa không có thân phận, ngoài anh ra, thằng khốn nào có thể vớt vát em khỏi kiếp bần hàn này hả?
- Thằng khốn đó là tôi! Mau buông cô ấy ra!
Kha Vạn Vũ đột nhiên xuất hiện, anh mặc bộ vest sẫm màu sang trọng làm nổi bật ngoại hình cao ráo.
Gương mặt dưới ánh nắng phản phất đặc biệt đẹp, ngũ quan sắc nét lạnh lùng, từng bước chân toát ra thần khí.
Lục Hiển bị khí chất bức người kia đàn áp.
Kha Vạn Vũ không nói nhiều anh nắm cổ áo hắn giật ngược ra sau, dứt khoát tung một cú đấm.
*Bụp*
Lục Hiển chỉ kịp nghe một tiếng *rắc* máu từ trong mũi liên tục trào ra.
Anh ném hắn sang một bên, bước đến đỡ lấy Diệp Mộng.
Khẽ nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, ngón tay anh dịu dàng lau đi giọt nước mắt đẫm trên mi.
Giọng nói trầm khàn xen chút ấm áp:
- Tôi đã bảo em không được chạy lung tung mà!
Từ lúc Lục Hiển gặp Diệp Mộng, Phạm Hỉ đã chụp ảnh báo cáo với anh, không sớm không muộn, anh đã đến đúng lúc rồi.
Kha Vạn Vũ cúi người bế Diệp Mộng lên, vòng tay anh lúc này lại là nơi an toàn nhất, cô vùi mặt vào vòm ngực săn chắc kia mà nấc nghẹn từng hồi.
Nhìn Lục Hiển đau đớn vật vã trên sàn, đôi mắt lạnh lùng của anh chứa đầy sự khinh bỉ.
- Nếu không muốn cái tập đoàn bé xíu nhà cậu bay màu, thì tránh xa cô ấy ra.
Kha Vạn Vũ tôi không biết nói đùa đâu!
Có không biết giữ, mất thì mất luôn.
Một tên khốn mà cũng muốn dành Diệp Mộng với anh sao?
Diệp Mộng nức nở trong lòng anh, làm ướt cả một mảng áo, Kha Vạn Vũ bước đi chầm chậm, nhẹ nhàng vỗ về.
Trong lòng thì vui vẻ lạ thường, tâm tình rất tốt.
Phải đủ đau lòng thì mới sinh hận, mới có thể chóng quên đi.
Tôi sẽ không để hắn có cơ hội làm tổn thương em nữa!
Trước khi bước theo Kha Vạn Vũ và Diệp Mộng, Phạm Thiên và Phạm Hỉ còn tiện chân dẫm vài cái lên người Lục Hiển.
Là đàn ông bọn họ còn cảm thấy xấu hổ thay cái tên tra nam này.
Từ đầu sếp Vũ dặn dò anh em họ không được xen vào, nếu không Lục Hiển sớm nằm trên băng ca rồi.
Cát Tư Na từ phòng siêu âm bước ra, cô đi tìm Lục Hiển, anh ta thật sự đã ngất lịm đi, không phải vì quá đau mà là do chứng sợ máu.
Khi đã bình tĩnh lại Diệp Mộng kéo lấy áo sơ mi của Kha Vạn Vũ mà thỏ thẻ:
- Ông chủ, phòng tôi không phải đi hướng này!
- Tôi đưa em đến khoa mắt.
Cô ngẩn ngơ hồi lâu, chăm chú nhìn anh mãi đến cả lỗ chân lông cũng thấy rõ.
Mắt mình có bị gì đâu chứ?
- Tôi nghĩ trước kia em bị mù, giờ đi khám xem em đã sáng mắt ra chưa.
"..."
Diệp Mộng không nhịn được liền mỉm cười tự giễu, Kha Vạn Vũ này cũng thật thâm thúy.
Một năm qua cô đúng là có mắt như mù mà, người tham vọng như Lục Hiển làm sao chấp nhận sống một cuộc đời bình thường với cô..