Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ!!

Chương 55: Kéo dây bắc cầu




Quay người lại đã nhìn thấy Mạc Hiên, sợ là người khác không biết mối quan hệ của bọn họ, còn bước tới với một nụ cười.

Diệp Châu Hạ chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, vì để tránh hiềm nghi, cô phải lùi về phía sau một bước.

“Bạn bè mời tôi đến đây, không tiện từ chối, không nghĩ đến còn có thể gặp anh ở chỗ này, bác sỹ Mạc.”

“Là như thế này à, trước kia rất ít gặp cô trong bữa tiệc như thế này.”

Khóe mắt của Diệp Châu Hạ quét nhìn Thiệu Viên Viên, nhìn thấy cả mặt của cô ta đều đen lại, ánh mắt có chút di chuyển, tiếp tục thuận theo Mạc Hiên mà nói.

“Người khác không biết, bác sĩ Mạc còn không biết nữa à? Trong ba năm nay sao tôi có thể đi tham gia bữa tiệc gì được chứ.”

Sắc mặt của Mạc Hiên đông cứng, hiển nhiên là không nghĩ đến Diệp Châu Hạ lại tự mình nhắc đến quá khứ đáng xấu hổ này.

Sắc mặt của Thiệu Viên Viên ở bên cạnh mới hơi hòa hoãn được một chút, khôi phục lại vẻ kiêu căng tự đại của ngày xưa, ghét bỏ nói.

“Sao anh Mạc Hiên có thời gian chú ý tới chị được chứ, loại chuyện này mà chị cũng lấy ra để nói, chị không cảm thấy mất mặt hả?”

Nhận phải châm chọc, Diệp Châu Hạ cố ý làm ra dáng vẻ ngượng ngùng, không nói một lời nào.

Mắt nhìn thấy hình như là Mạc Hiên giận ở trong lòng muốn nói chuyện giúp cho mình, cô bỗng nhiên nói: “Bác sĩ Mạc, Viên Viên, hai người nói chuyện với nhau đi, tôi không làm phiền hai người nữa, tôi đi chào hỏi với bà Tống đây.”

Hai chữ "làm phiền" này liền giúp cho mình tránh ra từ mối quan hệ lúng ta lúng túng giữa hai người này.

Thiệu Viên Viên rõ ràng rất vui vẻ, nhưng mà vẫn còn đang ngại chuyện mình bị người ta từ chối không bao lâu, hết lần này đến lần khác còn muốn giả vờ một bộ dạng mâu thuẫn, hừ một tiếng rồi nói: “Ai muốn nói chuyện với anh ta cơ chứ.”

Trong lòng của Diệp Châu Hạ rất muốn cười, nhưng mà trên mặt vẫn duy trì vẻ ngượng ngùng trước đó. Không đợi Mạc Hiên nói cái gì, cô liền không quay đầu lại mà đi, sau khi đi xa rồi lờ mờ có thể nghe thấy được âm thanh của Thiệu Viên Viên ở sau lưng.

“Anh Mạc Hiên, kể từ lần trước anh đi về từ nhà em thì anh cũng không có liên lạc với em, có phải là anh đang trốn tránh em không?”

"..."

Diệp Châu Hạ đi dạo ở bữa tiệc một vòng, rất nhanh liền có thể tìm được bóng dáng của bà Tống ở trong đám người. Tuy nói là khai trường sơn trang suối nước nóng của bạn bà ta, nhưng mà dựa vào tình hình sắp xếp nhiệt tình của bà ta mà xem xét, chỉ sợ là sơn trang này cũng có cổ phần.

“Châu Hạ, đến đây, đến đây nào.” Bà Tống lập tức nhìn thấy Diệp Châu Hạ, mỉm cười vẫy tay kêu cô đi qua đó.

Ở xung quanh của bà Tống có không ít những nhân sĩ trong giới kinh doanh mặc âu phục giày da, nhìn thấy bà mang theo một cô gái xa lạ đi tới, đều có chút tò mò.

“Cô gái này là?”

“Đây là một người bạn mới, là một người chị em của tôi.” Bà Tống cực kỳ thân mật lôi kéo tay của Diệp Châu Hạ lại, giới thiệu với đám người: “Diệp Châu Hạ, là một nhà thiết kế trang sức không tệ.”

Bà Tống không nhắc đến nhà họ Thiệu, cái đó nằm ngoài dự liệu của Diệp Châu Hạ.

Theo lý thuyết thì khi giới thiệu một người với những người khác đương nhiên phải được giới thiệu với nhãn hiệu đáng nhớ nhất ở trên người của cô ấy, mà điểm nổi bật nhất trước mắt ở trên người của cô chính là thân phận con dâu trưởng của nhà họ Thiệu.

“Nhà thiết kế trang sức hả?” Một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi đánh giá cô một chút, hơi nghi ngờ mà nói: “Tha thứ cho mắt của tôi vụng về, phần lớn những nhà thiết kế trang sức tài giỏi ở Yến Kinh tôi đều đã gặp qua rồi, chưa được gặp mặt thì tôi cũng đã nhìn thấy tên, đối với vị này thì hình như cho đến bây giờ tôi vẫn chưa từng nghe qua.”

Mấy người đàn ông ở bên cạnh nhìn nhau, ai cũng rất thắc mắc.

Bà Tống giận dữ trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái.

“Lão Lý, có phải là ông già nên hồ đồ rồi không hả? Ba ngày trước lúc chơi golf ở trên sân, tôi đã đưa cho ông xem bản thiết kế đó rồi, lúc đó ông còn cứ đuổi theo tôi mà hỏi tên của nhà thiết kế này, lúc này đã quên mất rồi?”

Người đàn ông trung niên được gọi là lão Lý nghe vậy thì lập tức sững sờ, dường như là lập tức nhớ đến cái gì đó, hai mắt sáng lên: “A, tôi đã nhớ rồi, bà nói cô Diệp chính là nhà thiết kế của bản thiết kế kia đó hả?”

“Tôi thấy ông cũng không có thành ý gì hết.” Bà Tống cố ý hất cằm lên ra vẻ kiêu căng, lôi kéo tay Diệp Châu Hạ muốn đi: “Làm cho người chị em của tôi thật sự không có mặt mũi, tôi cũng không muốn giới thiệu cho ông nữa đâu.”

“Ôi ôi đừng mà.” Lý tổng cười ngăn cản lại: “Mắt của tôi vụng về, tôi tự phạt mình một ly.”

Những người xung quanh không hiểu, bàn tán hỏi thân phận của Diệp Châu Hạ.

Lý tổng uống rượu, hết sức vui vẻ mà giải thích với người bạn ở bên cạnh.

“Không phải là mẹ của tôi đã sắp tổ chức đại thọ tám mươi tuổi rồi à, tôi đã tìm ở trong nước ngoài nước hết nửa năm rồi, muốn tìm cho mẹ của tôi một bộ đồ trang sức bằng ngọc lục bảo, vẫn luôn không tìm được phù hợp. May mắn là ngày hôm đó chủ biên Tống cho tôi xem một bản thiết kế trang sức, tôi thật sự vừa liếc thì liền nhìn trúng nó ngay, phần thiết kế đó chính là tác phẩm của cô Diệp này này.”

Ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ ở xung quanh đều đổ dồn lên trên người của Diệp Châu Hạ.

Lý tổng nổi danh là người hay bắt bẻ ở Yến Kinh, ông ta mà làm ra một sản phẩm gì, quá trình sửa tới sửa lui sửa đến sản phẩm cuối cùng cũng phải làm cho những người thợ thủ công phải sụp đổ.

“Nếu như không phải có chút tài năng, tôi cần gì phải giới thiệu với các người chứ?” Bà Tống đắc ý nói: “Người chị em này của tôi đối với phương diện thiết kế trang sức rất là nhạy cảm, mấy nhà thiết kế chuyên nghiệp mà các người biết đến cũng không sánh nổi đâu đó.”

“Đúng vậy, đúng vậy đó.” Ánh mắt của Lý tổng mừng rỡ nói: “Tôi còn muốn nói chuyện thiết kế bộ trang sức đó với cô Diệp cho kỹ càng một chút.”

“Lúc nãy ông cũng đâu có cho người ta mặt mũi đâu chứ, chuyện này tôi mặc kệ đó.” Bà Tống nháy mắt với Diệp Châu Hạ, mang theo biểu cảm trêu chọc.

Nói là không quan tâm, thật ra cũng chỉ là giữa mấy người bạn tốt trêu chọc với nhau mà thôi, sau khi ồn ào uống rượu một hồi, bà Tống đứng đắm giới thiệu cho Diệp Châu Hạ quen biết với tất cả mọi người.

Ba người đàn ông đứng đầu ở trong đó đều là những ông chủ nổi tiếng trong nhiều ngành khác nhau của Yến Kinh, ông Lý tìm Diệp Châu Hạ để định chế ra trang sức này chính là kinh doanh vật dụng trong nhà, bà Tống đã giới thiệu những người này với Diệp Châu Hạ, hoàn toàn đều là những người hợp tính với bà ấy, cho nên anh bà ấy kéo dây bắc cầu đẩy cô đi thêm một bước trên con đường thiết kế trang sức.

“Vậy thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi, hôm nào đó tôi sẽ cho trợ lý của tôi chuẩn bị bộ ngọc thạch mang đến cho cô Diệp.”

“Được rồi, tôi sẽ làm nhanh chóng.”

Sau khi đã đàm phán thành công, bà Tống dẫn theo Diệp Châu Hạ đi dạo ở bên ngoài sơn trang suối nước nóng, giới thiệu cách trang trí của khu nghỉ dưỡng này, cuối cùng tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống uống cà phê.

“Chuyện định chế trang sức thật sự cảm ơn chị, chị Tống.”

“Cảm ơn chị làm cái gì chứ?” Bà Tống vừa cười sảng khoái nói.

“Con người của lão Lý đối với chi tiết chú trọng rất ghê gớm, nhưng không phải thật sự coi trọng thiết kế của em, chị có giật dây như thế nào cũng vô dụng cả thôi. Ngược lại là em nói với chị em không muốn ở nhà làm người phụ nữ của gia đình, chị cảm thấy rất tốt, ít nhiều gì thì phụ nữ cũng phải có sự nghiệp của riêng mình, khởi nghiệp khó cũng đừng có sợ, em là người có tài lại hợp ý với chị, sau này có gì phải giúp một tay, cứ nói là được rồi.”

“Người có tài hoa nhiều như vậy, không phải là người nào cũng có thể có nhiều con đường, vẫn phải cảm ơn chị mới đúng.” Diệp Châu Hạ nhìn bà Tống với một ánh mắt cảm kích.

Chuyện định chế trang sức tư nhân với nguyên nhân là do ông Lý muốn chuẩn bị quà cho mẹ của mình, nhờ bà Tống tìm nhà thiết kế giỏi cho ông ấy. Bà Tống liền nói chuyện với Diệp Châu Hạ, kêu cô thử một chút, kết quả không ngờ đến ông Lý lại hết sức hài lòng đối với thiết kế của cô.

Thông qua chuyện này, Diệp Châu Hạ lại nhìn thấy được một con đường khác, phần lớn những người mà bà Tống bắc cầu đều là những quý tộc nổi tiếng ở Yến Kinh, làm quen với những người này thì sau này cô làm việc sẽ dễ dàng hơn.