Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ!!

Chương 47: Anh tưởng anh là tiên hả




Ba chữ này giống như là một cái tay nắm chặt trái tim của Diệp Châu Hạ, sắc mặt của cô đột nhiên trắng bệch, cũng may là ánh đèn che khuất, cũng không rơi vào trong tầm mắt của Thiệu Vũ Khoa.

“Đúng vậy đó, quỷ môn quan.” Trong lúc bối rối, cô ép buộc mình phải tỉnh táo lại, ánh mắt hơi di chuyển: “Ngồi trong tù ba năm, còn không phải là đến quỷ môn quan một trận?”

Lời giải thích này giống như là có lý, Diệp Châu Hạ lập tức định thần lại: “Dù sao thì tôi cũng không muốn làm ngành nghề này.”

Một câu "tôi không muốn làm" liền ép lời chất vấn của Thiệu Vũ Khoa vào hết một phân nửa.

Không phải à? Người ta đã không muốn làm, bạn còn có thể ép buộc cô đi làm nữa à? Cho dù trong lòng còn có nghi ngờ, nhưng mà lại không hỏi ra.

“Thứ khổ cực học nhiều năm như vậy rồi, nói không làm liền không làm, không cảm thấy đáng tiếc à?”

“Vậy còn anh thì sao?”

Ánh mắt của Diệp Châu Hạ rơi ở trên chăn: “Anh định làm chức cán bộ dân chính quân khu cả một đời hả, bởi vì người khác cảm thấy anh chỉ có thể làm cái này, cho nên anh làm cái này?”

Nghe vậy, sắc mặt của Thiệu Vũ Khoa dần dần chìm xuống: “Chuyện không nên hỏi thì không nên hỏi nhiều, có một số việc cô biết quá nhiều đối với cô không có bất cứ lợi ích gì.”

Ánh mắt của anh cực kì lạnh lẽo, giống như là một con dao găm phát ra ánh sáng lạnh lùng đang rạch cổ tay của Diệp Châu Hạ, cô toát ra một thân mồ hôi lạnh, nhất thời nghẹn lời.

Thiệu Vũ Khoa nhìn cô chăm chú, sau đó đặt sách ở trên ngăn tủ đầu giường, đi ngủ.

Thẳng cho đến khi bên trong phòng vang lên tiếng hít thở trầm ổn, yên tĩnh giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì. Diệp Châu Hạ mới thở dài một hơi, ở trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, cũng không có tâm tư vẽ nữa, dứt khoát tắt máy vi tính bò lên trên giường đi ngủ.

Thật ra thì chỉ cần không nói đến chuyện của Thiệu Vũ Khoa, đa số thời điểm anh rất dễ nói chuyện, hôm nay đã xúc động làm ngược lại ý của anh cũng không phải là do cô cố ý, cô chỉ là tò mò một vài chuyện, cho nên muốn nhắc đến để chọc giận thử nghiệm phản ứng của anh một chút.

Màn đêm u ám, Diệp Châu Hạ ngủ rất thoải mái, cô trở mình theo thói quen, chóp mũi chạm phải một chỗ ấm áp, hoảng sợ một chút, chậm rãi mở mắt ra.

Vẫn còn trong cơn buồn ngủ, nhìn thấy hai hàng lông mi thon dài, phía trên là lông mày rậm, hướng xuống phía dưới là cánh mũi thẳng tắp, sau khi đã xác nhận mình không nhìn lầm, cô nghiêm mặt cẩn thận xê dịch ra phía sau.

Nếu như bị Thiệu Vũ Khoa biết chuyện này, vậy thì sẽ đẩy mình ra khỏi giường, quả thật thật là li kì quá đi.

Sau khi đã di chuyển đến một vị trí an toàn, Diệp Châu Hạ lại không ngủ được nữa. Đánh giá gương mặt ở bên cạnh, không biết tại sao lại nghĩ đến dáng người đẹp đẽ lúc tắm rửa cho anh vào mỗi ngày, bỗng nhiên lại hơi tâm viên ý mãn.

Trong không khí có mùi hương xà phòng nhàn nhạt, là từ trên người của Thiệu Vũ Khoa truyền đến, sạch sẽ và dễ ngửi.

Con người của anh từ trước đến nay đều luôn cứng ngắc, ngay cả sữa tắm cũng không chịu sử dụng, kiên trì sử dụng xà phòng uy tín ở trong nước, màu vàng hơi trong suốt, xoa một vòng lên trên người, tắm xong thì gần như không ngửi thấy mùi hương gì.

Diệp Châu Hạ đã ngửi thấy đủ loại nước hoa ở chỗ làm việc gần như muốn nôn ra, cho nên mỗi ngày đi ngủ không ngửi 0thấy một mùi thơm ngát nhàn nhạt như thế này, luôn cảm thấy là một loại hưởng thụ.

Nhìn kỹ thì gương mặt này của Thiệu Vũ Khoa rất mịn màng, cũng không biết có phải là bởi vì do nguyên nhân của của ánh sáng hay không, lỗ chân lông cũng không nhìn thấy được, một khoảng thời gian rồi không quan tâm tới toc, lúc này yên tĩnh rủ xuống ở trên trán, che hết một phân nửa vị trí ở mí mắt.

Diệp Châu Hạ nhịn không được mà vươn tay ra, nhẹ nhàng gẩy gẩy anh.

Cổ tay bỗng nhiên lại bị một cái tay to lớn bắt lấy, đôi mắt đang yên tĩnh nhắm chặt đột nhiên lại mở ra, im lặng nhìn cô không nói một lời nào, dường như là đang chờ cô giải thích.

Diệp Châu Hạ hoảng hốt la lên một tiếng, ngay cả tim cũng đập thình thịch.

“Anh... anh đừng có hiểu lầm tôi nha, tôi không có muốn làm gì anh đâu. Tôi chỉ là nhìn thấy tóc của anh dài quá, đã che mắt rồi, tôi tiện tay, tiện tay vén qua cho anh mà thôi.”

Cái lý do sức sẹo này mặc dù chính là lời nói thật, nhưng mà ngay cả cô nghe tới cũng không tin được, mặt cũng bị nghẹn đến đỏ lên.

Thiệu Vũ Khoa còn không buông tay cô ra, nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên lại đưa tay kéo cô đến trước người của mình.

Sắc mặt của Diệp Châu Hạ thay đổi trừng to mắt mà nhìn anh, ngay cả vùng vẫy phản kháng cũng quên mất.

Gương mặt tuấn tú bất phàm dần dần phóng đại lên ở trong mắt, hai mắt của cô bỗng nhiên co rút lại, không biết lý trí đến từ đâu, lập tức đẩy anh ra.

Sau khi đẩy ra rồi, cô lập tức ngồi phắt dậy từ trên giường, ôm lấy chăn mền, một mặt cảnh giác nói: “Anh làm cái gì vậy?”

Thiệu Vũ Khoa vẫn còn nằm như cũ, đôi mắt lạnh lẽo đó lại toát ra một vẻ thâm thúy khác thường trong đêm khuya, sau khi nhìn cô thật lâu lại chậm rãi nhắm mắt lại.

“Nếu như lúc nãy cô không phản kháng, vậy thì tôi sẽ để cho cô ngủ ở sát vách giống như trước.”

Trong lòng của Diệp Châu Hạ căng thẳng, sau khi đã hiểu được có chuyện gì xảy ra, sắc mặt liền đỏ lên, tức giận nói: “Anh đang nghĩ cái gì vậy hả, tôi là do ngơ ngác cho nên không phản kháng lại được, anh cho rằng anh là tiên hả.”

Nói xong lời này, cô cũng không quan tâm Thiệu Vũ Khoa có phản ứng gì, trực tiếp dùng chăn che đầu lại nằm xuống đưa lưng về phía của Thiệu Vũ Khoa, trái tim đang không ngừng đập thình thịch ở trong chăn.

Một mặt là bởi vì giận chính mình, chủ nhân thật sự của thân thể này của mình ở trong mắt của Thiệu Vũ Khoa lại không đàng hoàng biết bao nhiêu, đến nỗi mà để cho người ta khinh thường. Thật sự cho rằng mình không có tiết tháo, không biết kìm nén mà muốn bổ nhào lên một người tàn phế, đến mức đó luôn hả?

Một mặt khác thì lại đang tức giận Thiệu Vũ Khoa tự cao tự đại, quá xem thường người khác, dáng dấp đẹp trai thì không bình thường à.

Ở trong mắt của Diệp Châu Hạ, người đẹp trai mà lại không biết mình đẹp trai mới là chủng loại đẹp trai nhất, Thiệu Vũ Khoa là loại mặc dù đẹp trai nhưng mà lại tự cao tự đại, vẫn hơi kém một chút.

Ôm suy nghĩ như thế này để an ủi bản thân, rốt cuộc cũng không chịu nổi bối rối nữa, dần dần đi ngủ.

Ngày hôm sau, chị Lan tuyên bố tin tức hoàn thiện phong cách thu đông trong cuộc họp của bộ phận.

“Các kiểu dáng trang sức thu đông đã được Tiểu Hà suy nghĩ ra trong hai ngày nay, tôi đã xem qua một chút, làm rất là đẹp, trong cái ngành này nên phải làm như thế này, nói ít làm nhiều. Cô lấy tác phẩm thiết kế ra đây đi, đó mới là chủ đề chính.”

Các bản in đã được phát cho mọi người ở trong cuộc họp, là một trợ lý nhỏ, vốn dĩ không có chuyện gì của cô, nhưng mà dường như tâm trạng của chị Lan không tệ, người của nhóm thiết kế và trợ lý gần như là mỗi người một phần, mang về để tham khảo. Từ trong miệng chỉ nói lời ác mồm ác miệng từ xưa đến nay của chị Lan, hành động như thế này không thể nghi ngờ gì là đang đánh giá cao.

Diệp Châu Hạ lật bản phác thảo ở trong tay ra, cô do dự hỏi

“Đây đều là thiết kế của một mình trợ lý Tiểu Hà hả?”

Đám người đều ngẩng đầu lên, sắc mặt khác nhau.

Cùng một bộ phận với nhau, ai ai cũng biết trình độ lẫn nhau, trong một buổi tối mà có thể làm ra được những tác phẩm có trình độ cao như vậy, người cảm thấy kỳ quái không phải là số ít.

“Đương nhiên là do tôi thiết kế rồi!” Tiểu Hà vội vàng giải thích, trừng mắt nhìn Diệp Châu Hạ một chút: “Nếu không thì là do cô thiết kế hả?”

Diệp Châu Hạ là người mới đến, bị nạt một trận như vậy đương nhiên cũng không có ai nói chuyện giúp cô, cũng tự mình nuốt xuống.

Cô chất vấn cũng không phải là bởi vì cô hiểu rõ đối với trình độ thiết kế của Tiểu Hà, chỉ là bởi vì bản thảo của những bức tranh này giống với những bản thảo bị rơi trên mặt đất ở thành lang từ trong tay của Tiểu Hà vào ngày hôm qua, giống nhau đến chín mươi phần trăm.

Mà chữ ký của những tác phẩm đó rõ ràng là của một người có tên là Cung Xuyên.